'Mẹ!' Mặt Lãnh Nghị không chút biểu cảm nhưng giọng rất bình tĩnh nói: 'Conhy vọng mẹ nhanh chóng trở về châu Âu, đừng xen vào chuyện tình cảm củacon nữa, chuyện của con tự con sẽ giải quyết!' Hắn xong cũng không nhìngương mặt tái nhợt của Lý Uyển, trên mặt bà còn có phẫn nộ lẫn thươngcảm, cứ thế xoay người sải những bước dài lên thang lầu.
LãnhNghị đi thẳng đến trước cửa phòng Lâm Y mới dừng lại, do dự một lát rồihắn đưa tay đẩy cửa nhưng cửa không mở, rõ ràng là đã bị khóa từ bêntrong; Lãnh Nghị mím môi, chỉ đành đưa tay gõ cửa: 'Y Y, mở cửa đi!'
Trong phòng Lâm Y đờ đẫn kéo va li ra, mở tủ quần áo chuẩn bị đem quần áo bỏvào trong va li, nghe tiếng gọi của Lãnh Nghị, động tác trên tay côthoáng dừng lại, đôi mắt đen láy phiếm hồng, lùi lại mấy bước, mềm yếungã xuống giường bất động, lẳng lặng nghe tiếng đập cửa.
Tiếng gõ cửa rốt cuộc cũng dừng lại, Lãnh Nghị lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng, đáy mắt một mảnh u ám, hắn chống một tay lên cửa, cúi đầu, mắt nhắm lại ...
Không biết từ lúc nào Tương Mân đã đứng bên cạnh Lãnh Nghị, bà đau lòng nhìnvẻ mặt uể oải của cháu, từ hòa nói:l 'Nghị nhi, con về phòng nghỉ ngơitrước đi, bà nội đến nói chuyện với Y Y ...'
Lãnh Nghị nhìn Tương Mân, từ trước đến giờ bà nội luôn là người hiểu hắn nhất, ba năm trướccũng vậy! Lòng hắn bình tĩnh lại đôi chút, gật đầu với Tương Mân rồi cất bước trở về phòng ngủ của mình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185391/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.