Người giúp việc cầm chìakhóa dự phòng tới mở cửa, Lệ Trọng Mưu đi vào liền thấy Đồng Đồng đã đeo túi sách trên lưng, một tay còn ôm con heo đất mang từ nhà đến, nhìnđến Lệ Trọng Mưu, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Con muốn về nhà!”
Lệ Trọng Mưu không thể quát con, Đồng Đồng sắp dừng khóc, nhưng vẫn đòi mẹ.
Má Trần đau lòng thay anh, “Cậu chủ, làm thế nào bây giờ?”
Lệ Trọng Mưu nhìn má Trần đang ôm thằng bé, anh bước ra khỏi phòng, cảm giác thiếu vắng chiếm trọn trái tim.
Lúc xuống lầu hai, ngangqua phòng dành cho khách, cửa khép hờ, có ngọn đèn từ khe cửa trút ra,biết là không có khả năng nhưng anh vẫn bước đến.
Đẩy cửa, bên trong cóngười, tim anh thắt lại. Đến gần, hóa ra là người giúp việc đang làmsạch thảm. Nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, cô ấy cả kinh, lập tức đóng máy hútbụi, cung kính cúi đầu: “Cậu chủ!”
Cô có chút khiếp ý, nhìnsắc mặt anh không tốt lắm, lại thấy hình như anh cười một cái, khôngbiết có phải hay không, anh khoát tay nói: “Cô ra ngoài đi.”
Người giúp việc cẩn thận lui ra, Lệ Trọng Mưu đi đến bên giường. Thân thể rệu rã, anh nằm xuống.
Người đó chỉ ở lại gianphòng này đúng ba tháng, cuối cùng cũng đi mất rồi. Anh nâng tay chemắt. Màn đêm buông xuống nơi đây, anh không thể không thừa nhận, chínhanh đang khao khát có cô.
Mở điện thoại, anh gọicho Ngô Đồng. Nhịp tim dao động nhanh đến mức không chịu theo khống chếcủa mình, anh nắm chặt tay vịn hành lang, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355675/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.