Cuối cùng Đồng Đồng cũng đồng ý nghe lời anh, yên tâm cúp điện thoại.
Lệ Trọng Mưu cúi ngườiđắp lại chăn cho Ngô Đồng, nhưng anh cứ đến gần là cô nhíu mi, nhanhchóng lùi sang góc khác, sát đến cạnh mép giường.
Anh đáng sợ đến thế sao? Ngay cả khi ngủ cô cũng muốn trốn anh?
Ngô Đồng nằm nghiêng,đường cong hiện lên rõ ràng, đôi chân mảnh khảnh khép lại, làn da trắngnõn như bạch ngọc, vòng eo tinh tế, khăn choàng hơi rộng làm lộ ra đầuvai nhỏ nhắn, khuôn ngực phập phồng, tiếng hít thở nặng nề như muốn quấy rầy anh vậy.
Dáng vẻ cô ngủ đẹp hơnlúc bình thường rất nhiều, đến cả hai hàng lông mày nhíu chặt cũng làmtim anh xao xuyến. Chiếc váy bằng lụa phủ trên bụng cô.
Nơi đó, từng nuôi dưỡng con của anh …
Lệ Trọng Mưu chợt phát hiện anh thất thần hồi lâu, chậm rãi rời khỏi. Bỏ qua cảm xúc lưu luyến trong lòng.
Trên người anh có mùi rượu nồng nặc của cô, cầm quần áo vào phòng tắm bật vòi hoa sen. Anh từ chủ đã trở thành khách.
Đêm còn khá dài, anh bậtmáy tính xử lí công việc đang dang dở, thời gian vẫn sớm, anh ngầng đầunhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối vẫn dày đặc như vậy. Dựa vào lưng ghế hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống thảm dậy lên mùi khen khét, anh mới giậtmình tỉnh lại.
Lại thất thần rồi.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng “Bịch – !”
Lệ Trọng Mưu theo phản xạ đứng dậy, vội mở cửa đi vào, trên giường không có ai, tâm trí anh căngthẳng. Lúc sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355677/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.