7 năm trước, người đàn ông này lợi dụng tay của anh, đánh đổ cha anh…
Hướng Tá lắc lắc đầu, kéo về dòng suy nghĩ bay xa, lúc này anh đã bỏ sót phần lớn nội dung cônói, cuối cùng chỉ nghe được cô thì thào: “Anh ấy còn cứu tôi, nhưng anh ấy… Ha ha, anh ấy không nhớ được …”
Hướng Tá váng hết cả đầu, không hiểu sao anh bực bội, chắc là do rượu ban nãy, cố tình say nhưngkhông đủ, kết quả là lý trí đánh không thắng, nhưng cũng không mất hẳn.
Cô chưa phát giác ra, bởi vì, cô đã sớm không còn thanh tỉnh. Sớm từ lúc nào? Rất sớm, rất sớm.
“Anh biết không? …”
Anh nhìn nhan sắc mờ mờ sau ánh đèn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng trong mắt cô là ai thế?
Anh thẳng thừng: “Đừng nói nữa.”
Nhíu mi, anh cúi đầu: “Đồ ngốc, ngưỡng mộ mà là tình yêu sao?”
Môi của anh cọ vào môicô. Hôn cô, miệng mở khớp hàm của cô, đầu lưỡi anh thăm dò. Anh ở trongmiệng cô tìm kiếm, không thèm để tâm cái khác.
Cô trợn tròn mắt, anh cũng trợn tròn mắt, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh. Hướng Tá nhìn thấy chính mình.
Anh thấy chính mình trầm luân trong ấy.
*****************************************
Buổi chiều, Lệ Trọng Mưu trở lại đại trạch, người giúp việc nói với anh: “Cậu chủ, cô Trương chờ cậu ở thư phòng .”
Anh gật đầu, không đến thư phòng mà đi xem Đồng Đồng trước.
Điện thoại bên New Yorkđột nhiên báo mẹ anh muốn gặp cháu đích tôn, đúng lúc Đồng Đồng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355673/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.