“Bệ hạ.”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lục Lạc Oánh, trong lòng Hiên Thượng Lâm càng dâng lên một cảm giác đau lòng, nhưng… Lại càng giống áy náy hơn.
“Lục cô nương, mấy ngày nay làm phiền cô nương rồi.”
Nhìn người trước mặt mà mình hằng nhớ thương nhiều năm, đột nhiên Hiên Thượng Lâm phát hiện, có một số điều quá khác so với mình nghĩ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, kiếp này vẫn còn có cơ hội gặp lại nàng ấy. Lại càng không ngờ rằng bản thân khi thấy nàng mà tâm trạng của mình vẫn có thể bình tĩnh đến thế.
Rất nhiều thứ dường như đột nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
“Ta thiếu cô một ân tình. Nếu Lục cô nương có yêu cầu gì, Hiên Thượng Lâm ta sẽ bằng mọi giá làm cho cô.”
Hắn cười, dịu dàng nói từng chữ.
Nhưng nàng luôn cảm thấy sự dịu dàng đó lại xa cách.
Chàng ấy đang nói với nàng, chàng thiếu nàng một ân tình, chỉ là ân tình thôi sao?
Nhưng đó không phải là điều mà nàng muốn.
Nhớ tới những lời trước đó của Lưu Huỳnh, lại nghĩ đến bản thân đã tư niệm nhiều năm, Lục Lạc Oánh âm thầm hít vào một hơi.
Nàng lấy hết dũng khí, thận trọng nói: “Bệ hạ, ta thích chàng.”
Hiên Thượng Lâm bị lời nói đột ngột của nàng làm cho giật mình, vẻ mặt cứng đờ.
Nhưng đáng tiếc, Lục Lạc Oánh đang cúi đầu nên không chú ý thấy.
“Ta thích người… Thích suốt….”
Tập trung lại tất cả cảm xúc, Hiên Thượng Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811716/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.