Trời đã về đêm, bầu trời tối đen khiến lòng người hoảng hốt, sự yên tĩnh quá mức đáng sợ.
Lạc Oánh đang oán trách ta sao?
Lòng ta cảm thấy lạnh lẽo, ai cũng có thể, chỉ có nàng, ta không muốn làm nàng ấy chán ghét ta.
“Ui da….”
Trong lúc thất thần, ta không cẩn thận quấn vải băng bó quá chặt làm cho miệng vết thương chảy máu.
“Tiểu Lưu Huỳnh, lúc băng bó mà còn phân tâm à.”
Giọng nói đã lâu không nghe thấy từ bên ngoài phòng truyền vào, rõ ràng cách một cánh cửa nhưng ta nghe rõ từng chữ một.
Trong lúc nhất thời, một luồng khí lạnh bao quanh ta, ta nắm chặt vải trong tay.
Cửa chưa khóa nên hắn đẩy ra dễ như trở bàn tay, hắn ung dung cười, bước tới trước mặt ta rồi ngồi xuống.
Cái lạnh khiến ta cứng đờ, một lúc lâu mới chậm rãi hỏi hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ly Trần cầm vải lên giúp ta tiếp tục băng bó, thản nhiên nói: “Trẻ nhỏ bỏ nhà ra đi, không về thì thôi, lần này lại quay về quấy rầy đến chuyện của ta, ngươi nói xem ta có nên dạy dỗ nó một chút không?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt hắn tươi cười mà thắt chặt vải băng bó lại.
Máu chảy từ từ, nhuộm đỏ cả vải băng bó.
“Ây da, lỡ làm mạnh rồi, xin lỗi xin lỗi.” Hắn cười nói, trong mắt tràn đầy sự trêu chọc, “Thật là lãng phí.”
“Ngươi….”
“Được rồi, thời gian ôn chuyện kết thúc.”
Bỗng nhiên, khuôn mặt của người trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811715/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.