Đêm đó, Vân Lâm quấn chặt lấy ta, che mắt ta lại rồi dẫn ta tới một chỗ.
“Lưu Huỳnh, nàng nhìn xem.”
Ta từ từ mở mắt ra, giật cả mình.
Dưới ánh trăng sáng, trước mắt ta là một biển hoa vô tận, bao trùm cả sơn cốc, đom đóm len lỏi bên trong, lập lòe chiếu sáng.
Trong chốc lát, ta cảm giác như toàn bộ thế giới chỉ còn lại cảnh tượng này.
Đôi mắt của ta không thể chứa thêm những cảnh khác.
Chàng đứng bên cạnh, nhìn ta mà cười to, nói: “Lần này không khóc à?”
Ta cười, nói không nên lời, mắt cay xè.
Những cảm xúc mà ta đã kìm nén lại dâng trào.
Rõ ràng ta đã hạ quyết tâm rồi, nhưng vì sao chàng cứ bất ngờ tiến vào trái tim ta khiến ta không kịp đề phòng.
Nhìn nụ cười tươi rói của chàng, lòng ta cảm động, nhưng cũng cảm thấy lạnh giá.
Vân Lâm, chàng có biết không? Những chuyện này sẽ khiến ta hiểu lầm.
“Mười bốn tuổi, ta đã bị trục xuất, trên đường lưu vong khắp nơi, ta gặp nguy hiểm, cứ nghĩ bản thân không sống nổi nữa.” Sắc mặt chàng ảm đạm mà nhìn chăm chú vào biển hoa, “Lần đó nhảy xuống vách núi, ta thật sự đã nghĩ tất cả kết thúc rồi. Nhưng lại gặp Mạc thúc, may mắn sống ở chỗ này mấy năm. Nơi đây là khoảng thời gian mà ta sống tự tại nhất.”
“Ta đã từng nghĩ, nếu có thể ở đây kết thúc cuộc đời mình thì sẽ là điều tốt đẹp nhất của đời ta.” Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811709/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.