“Lần đầu tiên tỷ gặp chàng là vào năm 6 tuổi, muội biết không, lúc đó chàng dịu dàng hơn bây giờ rất nhiều.” Lục Lạc Oánh không khỏi nở nụ cười, “Mặc dù hiện tại chàng đối xử với mọi người vẫn như cũ, nhưng có rất nhiều lúc lại khác xưa.”
“Đặc biệt là với tỷ, chàng rất xa cách.” Nàng chán nản cười, trông rất buồn, “Sợ là chàng đã sớm quên tỷ rồi, hoặc là vì giận Dược Cốc không nhanh chóng giúp đỡ Vân gia.”
“Chàng vẫn luôn không giống những người trong hoàng thất kia, khi đó phủ Vân tướng quân có đại hôn, cha tỷ lại là bạn cũ của tướng quân, liền lặng lẽ dẫn tỷ đến chúc mừng.”
“Bọn con cháu vương tôn quý tộc đó có mấy ai sẵn lòng quan tâm dân thường, thấy tỷ ăn mặc đơn giản liền lấy tỷ ra làm trò cười. Nhân lúc cha tỷ nói chuyện với người khác, âm thầm dẫn tỷ vào trong sân rồi ném tỷ vào đó.”
“Đó là ngày đại hỉ, ai cũng đều bận rộn, có ai sẽ chú ý tới và quan tâm tỷ chứ. Tỷ lạc đường rồi không nhịn được mà bật khóc nức nở ở nơi vừa xa lạ vừa ồn ào kia, vô tình lại khiến người khác tức giận.”
Đôi mắt nàng tối sầm xuống, nhưng rất nhanh đã hồi phục.
Nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt nàng, rõ ràng trước mắt nàng chẳng có gì nhưng nàng vẫn cười xinh đẹp như thế.
“Ngay lúc tỷ nghĩ rằng mọi người sẽ đuổi tỷ đi, một đôi tay đã nắm lấy tay tỷ, một tiểu ca ca đẹp trai lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811708/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.