Thì ra chàng ấy vẫn luôn nhớ tới ta, cũng nhớ thương ta nhiều năm.
Nhưng ta lại hiểu lầm chàng, hiểu lầm Lưu Huỳnh, đã vậy còn ích kỉ bảo Lưu Huỳnh rời đi, ta thật khờ, thật ngốc mà.
Lục Lạc Oánh bước nhanh tới đình viện của Hiên Thượng Lâm, nhưng dừng lại trước cửa cách đó không xa.
Nàng nhìn chằm chằm vào cửa viện, trong lòng dần hoảng loạn, quyết tâm vừa rồi hoàn toàn bị phá vỡ.
Đợi lát nữa nên nói gì đây? Nàng mấp máy môi nhưng chẳng thể phát ra âm thanh.
Hiên Thượng Lâm, Hiên Thượng Lâm, cái tên ấy lặp đi lặp lại nhiều lần trong lòng nàng, nàng hít sâu một hơi, đi bước đầu tiên vào viện.
“Lục cô nương…”
Lại lần nữa ở riêng với nàng, Hiên Thượng Lâm hoàn toàn xác định lòng mình không hề dao động.
Có một số việc vào giờ phút này hắn mới hoàn toàn sáng tỏ.
Lục Lạc Oánh cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, “Bệ hạ, ta nghe Lưu Huỳnh nói… Nói người băn khoăn.”
Hiên Thượng Lâm khó hiểu, “Băn khoăn? Băn khoăn cái gì?” Trong lòng hắn mơ hồ đoán được điều gì đó, trong lòng kinh hãi.
“Bệ hạ, ta không sợ, cho dù hoàng thất đáng sợ thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh người, cái gì ta cũng không sợ.” Nàng lấy hết can đảm nhìn Hiên Thượng Lâm, thể hiện hết tình cảm của mình.
Người trước mắt là người mà hắn quý trọng cả đời, hắn tuyệt đối không muốn làm nàng bị tổn thương một chút nào, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, hắn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811707/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.