Cú va chạm cực lớn, dòng nước băng giá vô tận, ta lại chìm vào hôn mê một lần nữa.
Trong mộng, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng nói chuyện vặt vãnh.
Ai đó cứ đang thì thầm bên tai ta, lại giống như ta được người nào đó ôm chặt vào lòng.
Mí mắt nặng trĩu, nhưng tiếng gọi của người ấy khiến ta không muốn mình cứ ngủ mãi thế này.
Ánh sáng chiếu xuyên qua, ta mở mắt, hồi lâu mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt.
Ta cử động, phát hiện tay mình đang bị giữ chặt, mà chàng cũng bị đánh thức theo chuyển động của ta.
“Lưu Huỳnh.” Chàng kích động ôm chặt ta, như muốn đem ta hòa vào cơ thể chàng.
Ta há miệng thở dốc, muốn nói chuyện nhưng rất lâu cũng không phát ra tiếng nào.
“Nàng có biết nàng đã ngủ bao lâu rồi không?”
Chàng ấy buông ta ra, thấy ta nói không ra tiếng, chàng lấy nước cho ta uống.
Ta uống cho thông họng rồi hỏi: “Bao… Lâu?”
“Mười lăm ngày.”
“Người… Thế nào?”
“Nàng yên tâm, tất nhiên là ta không có việc gì rồi?”
Ta không thể nói nhiều vào lúc này, chàng kể lại chi tiết tình hình lúc đó cho ta nghe.
Thì ra dưới vách núi có một hồ nước, mà nơi này là nơi giao nhau giữa An Ly quốc và Long Hiên quốc, có một sơn cốc rất khuất ở nơi này mà không ai biết đến.
Một vị thúc thúc của chàng đang sống ẩn dật ở đây.
“Nha đầu, tỉnh rồi à?”
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811711/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.