Có tài liệu chi tiết cùng với đồ thiết kế hàng hiệu, hơn nữa đội ngũ thi công lại có kinh nghiệm phong phú, việc trang trí phòng ăn không đến nửa tháng đã hoàn thành.
Tiếp theo là chuẩn bị các loại gia cụ, bàn ghế, các loại giấy tờ cần xin cấp phép, quan trọng nhất là, đặt tên cho nhà hàng.
Chiều hôm đó, Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên đứng sóng vai ở trước phòng ăn, bên trong vừa được đặt đầy đủ bàn ghế dày nặng bằng gỗ, dây leo xanh biếc đã được cấy ghép hoàn hảo, uốn lượn trên trần nhà, ở vị trí trung tâm đặt một đại thụ, trên trần nhà dày đặc dây leo giống như những cánh tay dẻo dai tỏa ra từ đại thụ* kia.
(*cây to, sống lâu đời.)
Mặc dù trồng rất nhiều cây xanh nhưng trong phòng cũng không hiện ra vẻ âm u chật chội.
Ban ngày, một cửa lớn bằng pha lê chiếm cứ một nửa vách tường đảm bảo ánh sáng được chiếu rọi đầy đủ.
Đến buổi tối, ánh đèn được thắp sáng, một phần ánh đèn được giấu sau lá xanh, còn một phần ở bên trên, số còn lại được bố trí ở trên các nhánh cây của đại thụ, một khi được thắp lên, ánh sáng óng ánh sẽ chiếu hoàn chỉnh ở gốc đại thụ, nếu như nhìn kĩ hơn còn có thể phát hiện ra ánh đèn được bố trí thành một vòng tròn khi ẩn khi hiện.
Nơi đó chính là một lời nói ẩn giấu không tiện nói thẳng của Thương Hoài Nghiên:
Đây chính là vương miện và vòng hào quang trên đầu Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533215/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.