Nụ cười trên mặt Thương Hoài Nghiên chậm rãi thay đổi.
Từ Đăng hơi sốt sắng.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, chỉ trong chốc lát sau khi nụ cười của Thương Hoài Nghiên thay đổi, cậu ta lại phát hiện điểm không đúng.
Bởi vì trên gương mặt của Thương Hoài Nghiên không phải là thẹn quá thành giận mà là một ánh mắt thương hại của kẻ nhìn từ trên cao xuống.
Chờ đã, có điều gì đó không đúng?
Đúng là Thương Hoài Nghiên không hề tức giận.
Thậm chí y còn đưa tay ra, vỗ vỗ vai Từ Đăng.
Thật ra, vấn đề này cũng không phải lần đầu tiên có người hỏi, trước đây trợ lý của y cũng từng hỏi qua một lần, lúc đó y trả lời "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu", còn hiện giờ...
Thương Hoài Nghiên ngoắc ngoắc một ngón tay với Từ Đăng.
Từ Đăng: "?"
Cậu ta tiến sát vào Thương Hoài Nghiên: "Làm sao?"
Thương Hoài Nghiên cười nói: "Cậu đã có bao nhiêu bạn gái rồi?"
Từ Đăng: "..."
Thương Hoài Nghiên: "Bạn trai thì sao?"
Từ Đăng: "..."
Thương Hoài Nghiên lập tức hiểu được đối phương là một tay non, y cười đến ý tứ sâu xa: "Bạn gái hay bạn trai cũng đều không có, cậu biết được cái gì? Ở đây rất vui, không còn nhớ đất Thục nữa*."
(*câu nói của Lưu Thiện khi Tư Mã Chiêu thử ông: "Ở đây rất vui, tôi không còn nhớ gì đến đất Thục nữa.")
Từ Đăng: Loại đối thoại thô tục này... Mình càng không có gì để nói.
Dịch Bạch Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533213/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.