Lễ trừ tịch đêm đó cũng chính là đón giao thừa.
11h30', vẫn chưa đến 12h, khói pháo hoa cùng với âm thanh đì đùng vang lên từ bên ngoài cửa sổ, gần gần xa xa, đan cài vào nhau tạo nên một bản nhạc náo nhiệt ngày Tết.
Cửa sổ trong phòng Dịch Bạch Đường ở phía sau giường lớn, không tiện quan sát được cảnh sắc bên ngoài.
Cho nên đêm đó, bọn họ chuyển đến phòng Thương Hoài Nghiên, mỗi người chiếm cứ một chiếc sa lông, cùng nhìn về phía cửa sổ sát đất, nhìn ngắm những đóa hoa sáng rực muôn hồng nghìn tía bên ngoài.
Sau khi xem xong, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bọn họ tiếp tục đắp riêng mỗi người một chăn, ngủ chung một giường, hoàn toàn thuần khiết.
Thương Hoài Nghiên nằm trên giường của mình, lén lén lút lút nắm lấy một góc quần áo nho nhỏ của Dịch Bạch Đường, trong lòng cảm giác giống như mình đang ôm vòng đối phương vào ngực, thật vui vẻ.
Điều đáng tiếc nhất là cái giường này thật sự quá lớn, hai người cũng không đắp chung chăn, cho dù ngủ cách nào đi nữa thì cũng không thể làm cho đối phương tiến được vào ngực y.
Thật đáng tiếc mà!
Nếu như sớm biết như vậy thì mua biệt thự làm gì, chỉ cần mua một căn chung cư độc thân, đặt một chiếc giường đơn, hai người mỗi ngày ngủ cùng nhau, sớm muộn gì cũng cọ ra lửa...
Ôm trong lòng hy vọng cho một năm mới tuyệt đẹp sắp đến, Thương Hoài Nghiên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533221/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.