Thông Đổng Gia nằm ở một vùng ngoại ô của thành phố, là một thôn nhỏ gồm mấy chục hộ dân.
Chỗ tốt là non nước hữu tình, chim hót hoa thơm, chưa bao giờ có kẻ làm nghành nghề bất động sản không có mắt nào chọn địa phương nho nhỏ này để khai phá, cũng không có người làm ăn nào nghĩ đến việc mở cửa hàng ở đây, cho nên nơi này 10 năm cũng vẫn như một ngày, sáng dậy đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ ở đầu thôn là cửa hàng lớn nhất và một trạm xe buýt được coi là hơi thở hiện đại duy nhất ở chỗ này.
Điều không được hay cho lắm chính là chỉ cần mở cửa ra thôi là tất cả hàng xóm láng giềng xung quanh sẽ đều biết cả, đừng nói là có một chiếc xe mới chạy từ đại lộ vào, cho dù chỉ có một con trâu chậm rì rì đi đến thì cũng đảm bảo chỉ cần 15' sau là cả thôn đều biết hết, đồng thời sẽ có khoảng 1/3 người lựa chọn việc đi ra khỏi nhà để đến xem đó là con bò hay con trâu, là trâu đực hay bò cái.
Cho nên khi Thương Hoài Nghiên lái xe cùng Dịch Bạch Đường đến thôn nhỏ này thì lập tức bị mọi người vây xem.
Một con chó, hai con gà hoàn toàn không hiểu gì về luật giao thông đang chạy loạn hết sức vui mừng trên con đường đất vàng.
Chuyến xuất hành này đối với Thương Hoài Nghiên đúng là mù mịt không biết đâu mà lần, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533093/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.