Dịch Bạch Đường đứng ở trước cửa nhấn chuông.
Với tình cảnh mà mình vừa mới nhìn thấy, hắn vẫn săn sóc cho toàn gia đình bên trong 2 phút thời gian phản ứng lại. Thế nhưng vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn, không đến 45 giây, cánh cửa khép kín đã được mở ra, khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của Dịch Bỉnh Khôn xuất hiện trước mắt Dịch Bạch Đường.
Người trong cửa thò đầu ra ân cần: "Thương tổng quang lâm, rồng đến nhà tôm... tại sao lại là mày?"
Còn chưa nói hết câu, Dịch Bỉnh Khôn nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Dịch Bạch Đường, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thương Hoài Nghiên không hề hoang mang, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, nhắc cho đối phương biết sự tồn tại của mình.
Dịch Bỉnh Khôn nhìn theo tiếng hắng giọng mới phát hiện ra sự tồn tại của Thương Hoài Nghiên, lập tức vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười lần thứ hai: "Thương tổng đến, mời vào mời vào, chúng ta vào trong nói chuyện."
Cánh cửa khép lại phía sau lưng, Dịch Bạch Đường đi vào bên trong nhà, thấy phòng khách chỉ còn lại một mình Dịch Bỉnh Khôn, nhưng trong phòng bếp lại vang lên tiếng va chạm nhỏ của đồ sứ.
Mọi người ngồi xuống ghế salon, trong lòng Dịch Bỉnh Khôn đang sắp xếp lại mọi việc, đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể khéo léo bày tỏ mong muốn của mình thì nghe Dịch Bạch Đường nói: "Ba, tôi muốn hỏi ba một vài việc trước đây."
Ai có thời gian để quan tâm đến mày chứ, việc của tao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533095/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.