Yên Phi Quỳnh đứng nhìn theo, nàng ước lượng nước giải của con Bạch hạc phun vào bụng của Giang Hàn Thanh khoảng có đến gần nửa chén.
Nàng nhớ Đổng Nhược Băng đã nói rằng đó là cách dùng độc để giải độc, nhưng không biết chất độc nước giải của con vật vào bụng Giang Hàn Thanh rồi phản ứng sẽ ra sao?
Nàng chợt nghe lòng lo lắng.
Nếu vạn nhất mà không hiệu quả, hoặc phản ứng bất lợi thì chắc chắn Giang Hàn Thanh phải chết.
Và bây giờ thì đã gần đúng giờ ngọ rồi.
Qua một phút sau, trong bụng Giang Hàn Thanh bỗng sôi lên ùng ục, Đổng Nhược Băng lật đật đưa tay chẩn mạch.
Yên Phi Quỳnh bước lại gần hơn :
- Bây giờ thì bệnh chứng đã như thế nào rồi?
Đổng Nhược Băng đáp :
- Bây giờ chính là lúc mà chất nước giải của con Bạch hạc lưu thông trong huyết quản.
Hắn vén tay áo lên vo nhè nhẹ khắp các huyệt trong người Giang Hàn Thanh.
Yên Phi Quỳnh nhìn hai bàn tay như ngọc của Đổng Nhược Băng mà lòng nàng chợt cảm thấy nghi ngờ.
Một bàn tay mà chỉ có những cô gái đẹp nhất mới có thể có được, đàn ông dầu yểu tướng tới bậc nào thì bàn tay cũng chỉ nhỏ nhắn thôi chứ không làm sao trắng dịu và mềm như thế được.
Vỗ vào trọng huyệt Giang Hàn Thanh một hồi, Đổng Nhược Băng đứng dậy lui ra rồi bỗng vung tay điểm thẳng vào mình của hắn.
Bàn tay thật dịu thật mềm như Yên Phi Quỳnh đã thấy, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong-tu-lenh/2304407/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.