Y như vừa nghe sét đánh, cả hai người nhanh như cắt ra làm hai, và cùng thét lớn :
- Kẻ nào trong thạch thất đó?
Yên Phi Quỳnh cười :
- Sao mà chóng quên thế? Cả đến giọng của ta mà hai người cũng không nhận ra nữa hay sao?
Người thứ nhất lên tiếng khi nãy vụt kêu ngang :
- Yên... Yên đàn chủ!
Yên Phi Quỳnh cười :
- Các ngươi đã phụng lịnh đến đây thế sao lại chẳng chịu vào?
Người thứ nhất đáp :
- Tiểu nhân không dám.
Yên Phi Quỳnh thét lớn:.
- Nhưng ta bảo các ngươi phải vào mà.
Hai người đưa mắt nhìn nhau và người thứ nhất lên tiếng :
- Chẳng hay Yên đàn chủ có điều chi dạy bảo?
Yên Phi Quỳnh nói :
- Ta có chuyện cần hỏi các ngươi, nếu các ngươi không vào thì coi chừng mất mạng đấy.
Hai người lại đưa mắt ra hiệu cho nhau và người thứ nhất gật gật đầu :
- Thuộc hạ xin tôn mạng.
Cả hai cùng nắm chặt binh khí thận trọng bước vào từng bước một.
Trong thạch thất tối đến nỗi ngửa bàn tay không thấy, cả hai bước vào tới bên trong là cùng dừng lại nghe ngóng.
Yên Phi Quỳnh lên tiếng :
- Hãy gài cửa lại.
Người đi sau tuân lời, hắn không có một ý thức nào cả, hình như giọng nói lạnh băng băng của Yên Phi Quỳnh đã làm hắn không còn tự chủ.
Cửa vừa đóng lại, bên trong bóng tối như lại dầy thêm, cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong-tu-lenh/2304406/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.