Dường như hai chúng tôi đã đạt được một sự thỏa thuậnngầm nào đó, không nhắc đến những chuyện anh đã trải qua trong ba ngày vừa rồi,cũng không nói đến phản ứng của họ hàng anh. Mỗi lần ở bên nhau, chỉ thỏa sứctận hưởng những khoảnh khắc yêu thương khó quên. Sở Thừa bắt đầu bận rộn, tôicũng phải kết thúc kỳ nghỉ nhàn rỗi, lông bông của mình và bắt đầu đi làm.Dường như cuộc sống trôi qua rất bình lặng nhưng cả hai đều rất khổ sở khi phảiche giấu những đợt sóng ngầm trong lòng. 
Sau khi hết giờ dạy, tôi ngồi ở quán cà phê đọc tạp chí đợi anh. Đây là côngviệc gần đây tôi hay làm – chờ đợi. Anh càng ngày càng bận, thời gian nhàn rỗiđược ở bên nhau của chúng tôi cũng ngày càng ít. Để duy trì những giây phúttương ngộ hiếm hoi đó, tôi bắt đầu học cách từ bỏ vẻ giữ ý, cùng anh chia sẻ mỗingày. Hầu hết thời gian, sau khi ăn tối xong, chúng tôi lại dắt tay nhau đi bộvề căn hộ nhỏ. Sau đó, sáng sớm anh đưa tôi đi làm, giống như một đôi vợ chồngtrẻ bình thường. Cuối tuần, chúng tôi lái xe đưa Mạt Lợi đi chơi khắp nơi, rongruổi khắp các thành phố gần Thượng Hải. Chúng tôi tận hưởng niềm vui, niềm hạnhphúc như vậy đó. Vì phía sau những niềm vui, niềm hạnh phúc đó, ẩn chứa một nỗisợ hãi bất tận. Tôi thường nghe thấy tiếng anh tỉnh giấc lúc nửa đêm, bước rangoài phòng hạ thấp giọng nói chuyện gay gắt với người khác bằng tiếng TriềuChâu. Tôi hoàn toàn không hiểu những câu nói đó nhưng giọng nói mệt mỏi của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964500/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.