Sau khi xuống xe Cho, tôi không về nhà mà ngồitrong xe của mình thẫn thờ một hồi lâu. Cái tương lai trước đó vốn mơhồ, mù mịt không lối thoát thì giờ tất cả đã trở nên rõ ràng hơnbao giờ hết. Nhưng đây là cái giá phải trả của sự rõ ràng. Phũphàng biết bao! Tôi phải làm gì? Vừa nãy trước mặt Cho, tôi còn cốgắng giữ được vẻ điềm tĩnh nhưng bấy giờ, chỉ còn lại một mình,tôi không cần cố gắng giả vời nữa. Tôi gục đầu trên vô lăng, cảm thấybài hoài rã rời. Trời đã muộn, bốn bề bào phủ một màn đêm mịtmù, giây phút này, cái ngõ nhỏ quen thuộc cũng trở nên lạnh lẽo hơnbao giờ hết. Tôi nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình nhưngkhông nhấc máy. Nhạc chuông dừng lại rồi tiếp tục réo không mệt mỏi.Sở Thừa, em xin lỗi, hiện giờ em thực sự không biết phải nói gì,làm gì… 
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có người gõ cửa xe.Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thừa đang đứng ngoài. Tôi không thể ngồitiếp được nữa, bèn mở cửa xuống xe. 
“Sao em không nhấc máy!” Lần đầu tiên, tôi nghe thấy anh nói với tôibằng giọng gắt gỏng như vậy. “Anh sợ em xảy ra chuyện gì nên đến nhàtìm nhưng không thấy xe của em đỗ ở đó”. 
Tôi im lặng nhìn anh, em đã nói dối. Đúng vậy, em không hề về nhà,không có người bà con nào cả, vừa nãy em và anh vợ tương lai của anhngồi uống rượ với nhau trên sân thượng tòa tháp của anh họ anh, anhcó muốn nghe lời giải thích này không? 
“Sao em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964499/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.