Lâm Trục Lưu vẫn luôn cảm thấy mẫu thân mình là một người cực kỳ lạnh lùng trong chuyện tình cảm, năm xưa sau khi lão đế tọa trông thấy bà thì không thể dời mắt được nữa. Tình yêu thương bà dành cho nàng, phụ thân và ca ca đã qua đời, dường như đều khá hời hợt, thậm chí sự ra đi của ca ca và phụ thân, có vẻ cũng không khiến bà đau đớn đến mức tan nát cõi lòng.
Vậy nên Lâm Trục Lưu vẫn luôn thấy sợ mẫu thân nhà mình, bà lúc nào cũng bình thản, tựa như không một ai có thể bước vào trái tim bà, hoặc giả bà che giấu quá kỹ, người ngoài không thể nào phát giác được.
Nhưng kể từ khi Lâm Trục Lưu trở về Qua Tỏa, Tô Tam nương chưa từng rời khỏi nàng nửa bước. Bà vẫn mang vẻ mặt cứng đờ hệt như người chết kia, thế nhưng nửa đêm Lâm Trục Lưu khát nước hay đói bụng, bà đều bước vội vào phòng, thong dong bưng trà rót nước, nấu cháo hầm canh cho nàng.
“Tiểu tử Tiêu Mị chết tiệt kia, ta từng thấy người liều mạng, nhưng chưa thấy ai liều mạng như nó. Vết thương trên người chưa lành hẳn mà đã cố sống cố chết ở lì trong quân doanh suốt nửa tháng trời, để ta ở đây chăm sóc con, thì nó coi như xong việc rồi hả?”
Tô Tam nương bưng bát cháo, cầm một chiếc thìa nhỏ khuấy đều. Ngoài miệng bà cằn nhằn Tiêu Mị, nhưng thật ra trong lòng không thật sự trách y.
Tiêu Mị bận mà…
Lâm Trục Lưu có mang, cáo phép không đến quân doanh nữa, thế nên công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560722/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.