Mùa đông qua đi, bước chân nặng nề đến của năm thứ nămKiến An đã không thể ngăn lại.
Một năm này chắc chắn sẽ xảy ra nhiều sự kiện. Sẽ córất nhiều thứ sẽ biến mất trong một năm này, và những thứ mới cũng từ năm nàymà bắt đầu nảy sinh.
Tôi biết những chuyện xưa phát sinh trong năm này,nhưng tôi lại không biết, chờ đợi tôi là cái gì.
Tôn Như đã biết phát ra âm thanh y y nha nha. Là mộtđứa bé đáng yêu, đôi mắt đen lóng lánh, không biến đến ưu phiền của thế gian.
Thậm chí, luôn luôn là khốc ca* trong cảm nhận của tôinhư Chu Du, lúc nhìn thấy Tôn Như cũng nhịn không được ôm nó vào lòng, phát raâm thanh buồn cười chọc nó cười.
*Khốcca : chắc là anh đẹp trai lạnh lùng ^^
Thật sự là một cảnh tượng là cho người ta vừa thấybuồn cười vừa ấm áp.
Cũng thật kỳ quái, Như đối với tôi không muốn xa rờikhông thua gì đối với mẫu thân nó. Chỉ cần cách vài giờ không thấy tôi, nó sẽbắt đầu khóc nháo, lúc sau sẽ có người đến tìm tôi, tôi vội vàng sang, nó sẽdụi đầu vào lòng tôi, mang theo đôi mắt còn ươn ướt, đem đôi môi hồng như cánhhoa dán vào mặt tôi.
Bởi vậy tôi thành khách quen của Tôn phủ. Ở Hội Kê hainăm, tôi lần lượt nhìn thấy không ít những người lưu danh trong sách sử.
Đây vốn là chuyện làm cho tôi vui vẻ, nhưng mà thờigian mỗi ngày một qua, tôi lại dần lâm vào khổ sở.
Nhìn thấy càng nhiều người, tôi càng phát hiện ra, tạithế giới như thế này, một người nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612174/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.