Lông mi dài khẽ run rẩy, tôi giật mìnhtỉnh lại, vội vàng đẩy Tô Mạc Phi ra lùi về phía sau, mãi đến khi lưngchạm sát vào vách nham thạch.
Tô Mạc Phi cũng phản ứng lại, mặt đỏbừng, ngốc nghếch nhìn tôi nói: “Taị hạ, taị hạ không phải, không phảicố ý. . . . . .” Tôi cũng vội vàng gật đầu, trên mặt cũng nóng bừng,ngực đập thình thịch: “Ừ, là ngoài ý muốn, chỉ do bất ngờ. Chúng ta coinhư không có xảy ra đi”
Lời của tôi vừa nói dứt, trong động yên tĩnh hẳn lại.
Qua một lúc lâu sau, dường như ánh sángảm đạm ngoài cửa động len lỏi vào chiếu rọi lên gương mặt Tô Mạc Phi,sắc mặt anh cũng ảm đạm hẳn. Anh ta nhìn tôi không hề chuyển mắt, rồisau đó gật gật đầu: “Phải, tại hạ nhớ kỹ.”
Tôi lén thở dài một hơi. Ngoài trừ Lâu Tập Nguyệt, muốn tôi thân cận cùng với người khác, thực sự tôi không tiếp nhận được..
Khi đó tôi ngượng ngùng cũng chẳng suynghĩ gì nhiều, vì sao trước kia Triệu Đan làm những chuyện đó đối vớitôi, tôi lại sợ hãi lẫn chán ghét, mà Tô Mạc Phi làm như vậy với tôi,trong lòng tôi lại ngượng ngùng mà không có chán ghét, thậm chí, cũngkhông hề giận.
Lời tuy nhiên nói là như vậy, nhưng màkhông khí xấu hổ trong động cũng không tan đi chút nào. Tôi khẽ ho mộttiếng, nói: “Muội, muội đi ra bên ngoài hít thở không khí.” Nói xong,cánh tay ở sau lưng chống vào vách nham thạch dùng sức chống trên đỉnhđầu muốn chống đỡ thân mình, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”, cảkinh khiến tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369998/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.