Tô Mạc Phi nhìn tôi, ánh mắt dịu dàngkhiến da đầu tôi tê dại, nói: “Phu thê phải thật lòng thật dạ với nhau.Tô mỗ mặc dù cưới vị cô nương này, cũng chỉ cô phụ nàng.” Tôi kinh ngạcnhìn dõi vào mắt anh, trong đầu loạn cào cào, sau đó cố gắng lấy lạibình tĩnh, tôi quay đầu đối vị lão giả nói: “Chuyện đó, là anh, anh takhông muốn cưới . . . . .”
“Lão phu hiểu được” Lão giả gật đầu, thản nhiên nhìn về phía Tô Mạc Phi nói: “Công tử nếu không muốn, lão phucũng không cưỡng cầu.” Ông ta nhìn sắc trời, nói: “Đêm nay sợ là có cơnmưa to, nhị vị nếu không chê, mời ở lại trong làng, đợi ngày mai sau XãNhật Tiết [1], người trong tộc sẽ dẫn hai vị ra khỏi cốc.”
Tôi cùng Tô Mạc Phi đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu, theo sau lão giả đi vào, dần dần trời xâm xẩm tối bao phủ toàn bộ làng.
Vào cổng làng, dọc theo đường đi tôi cùng Tô Mạc Phi nhận hết mọi ánh nhìn chăm chăm của mọi người. Thiệt nhiềungười tộc Da Ma ngừng ngay công việc bận rộn trong tay, xếp hàng hàngloạt lần lượt nhô đầu ra khỏi nhà trúc, đánh mắt nhìn hai người xa lạ,thậm chí có mấy cậu bé còn vui cười đi theo phía sau chúng tôi, mở tomắt nhìn vô cùng tò mò.
Tôi bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, nằm ở trên lưng Tô Mạc Phi, để sát vào lỗ tai anh, thấp giọng hỏi: “Tôcông tử, muội cảm thấy là lạ. Bọn họ. . . . . .” Nhận thấy sự lo lắngcủa tôi, Tô Mạc Phi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369999/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.