Lục Triển Bằng nhìn Diệp Linh trước mặt,không chút do dự trả lời: “Được.” Quay người lại, lướt qua mọi người,sải bước rảo bước vào trong cửa chính Lục gia bảo, chỉ mất một lát, khiquay lại trong tay cầm một hộp gỗ bằng bạch ngọc, “Linh nhi.” Gã duỗithẳng cánh tay, khi mọi người đều đang kinh ngạc, đưa hộp cho Diệp Linh.
Tôi vọng mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều bị hai người bọn họ hấp dẫn chú ý, vì thế tôi từ hướng ở sauDiệp Linh đứng lặng lẽ tới gần. Diệp Linh dứt khoát đón nhận hộp ngọc,cả người đối mặt với Lâu Tập Nguyệt, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra liếc mắtmột cái, gật đầu nói: “Đúng thật là Tam Sinh hoa.” Nói xong, lại nângmắt nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt, tiếng nói trầm xuống “Lâu giáo chủ, lập tức dẫn người rời khỏi Lục gia bảo, bằng không. . . . . .” Ngón tay khó khăn lắm dừng khoảng cách ba tấc với Tam Sinh hoa.
Thường Dữ đứng cách đó không xa, nhìn rõ ý đồ của cô ta, gấp tới độ quát lớn: “Mau dừng tay! Tay cô một khi độngvào Tam Sinh hoa nó liền khô !” Diệp Linh bĩnh tĩnh liếc mắt nhìn cậuta, trong đôi mắt dài nhỏ ấy ánh sáng khẽ lưu chuyển, cong lên khoémiệng cười nói: “Ta đương nhiên biết. Cho nên. . . . . .” Ngoái đầu nhìn nhìn chằm chằm vào Lâu Tập Nguyệt, ý cười trên khóe miệng càng phát ra ý vị sâu xa, “Lâu giáo chủ, Lâu công tử, nếu không có Tam Sinh hoa này,ngài bây giờ, cam lòng giết nàng không?”
Trong tim khẽ nhói đau. Tôi mạnh mẽ hunghăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369996/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.