Ánh tà dương đánh rơi lại tia sáng cuốicùng, bóng đêm dày đặc bao phủ xuống, ánh trăng mỏng manh tựa như khôngthể chiếu sáng nổi nơi tối tăm này.
Tôi ngồi yên ở đầu giường, trên người vẫn mặt quần áo cũ, còn dính vết máu của Bạch Khiêm, không nhớ mình đã bithương đau đớn cỡ nào. Bạch Khiêm ở trong lòng tôi, ngực phập phồng nấcnghẹn hơi cuối cùng, khuôn mặt cậu tĩnh lạnh như thế đều hiện rõ trongđôi mắt, khóe miệng còn cong lên như nụ cười ấy.. không bao giờ … sẽtiêu tán nữa. . . . . .
Tôi rất muốn giữ lại hơi ấm từ đầu ngón tay cậu, giữ cậu lại, nhưng cậu vẫn chết trước mặt tôi, tất cả đều bất lực.
Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng, một bóng người cao to bước vào, từ từ đi đến trước người tôi, sau đó ôm siết tôi vào lòng, rất ấm áp.
Trong phút chốc, nước mắt tôi tràn mi ào ạt.
Tôi run rẩy cả người quay lại ôm lấy hắn, giọng khàn khàn hô: “Sư phụ, sư phụ. . . .” Lâu Tập Nguyệt dịu dàngvuốt tóc tôi, vỗ nhẹ lưng tôi hai ba lần, tiếng nói vẫn bình tĩnh nhưmọi khi: “Tiểu Tự, đừng khóc, mắt cũng sưng lên rồi nè”. Nâng cằm tôilên để tôi nhìn hắn, đầu ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.
Tôi nức nở hỏi hắn: “Sư phụ, Bạch Khiêmcậu ấy . . . . .” Lâu Tập Nguyệt nói tiếp: “Vi sư đã căn dặn kẻ khácngày mai đưa nó về Thiên Nhất giáo.” Trong lòng đau đớn, tôi bỗng nhiênnắm lấy quần áo Lâu Tập Nguyệt, “Sư phụ, cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369994/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.