Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, nét cười trên gương mặt dần dần biến mất.
Hắn hỏi tôi “Ngươi quyết định ?” tronggiọng điệu như đang áp chế cái gì đó. Tôi nao nao, quay mặt qua chỗkhác, hốc mắt bắt đầu nóng lên, siết chặt tay gật gật đầu. Chỉ có nhưvậy mới có thể ở lại bên cạnh người, không phải sao?
Cách hồi lâu hắn vẫn không nói gì. Tôikhông biết bản thân mình đã làm gì chọc cho hắn mất hứng, trong lòng losợ bất an đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy Lâu Tập Nguyệt lạnhlùng thốt ra: “Vi sư đã biết”. Sau đó khi tôi bất ngờ không kịp phòngbị, hắn kéo tay tôi, kéo tôi vào vòm ngực hắn.
Hô hấp bỗng nhiên bị chặn lại.
Lưỡi Lâu Tập Nguyệt như đội quân thần tốc xông thẳng vào miệng tôi, muốn hút sạch linh hồn tôi, tấn công đầu lưỡi tôi. Tim tôi đập mạnh như đang cổ động, tất cả trong đầu giờ cũng toàntiếng tim đập.
Khi tôi chuẩn bị ngất vì hôn mê, Lâu TậpNguyệt mới buông tôi ra. Đầu lưỡi càn quét khoang miệng, môi mút môitôi, hơi thở dồn dập gấp gáp. Hắn nhìn chằm chằm vào trong mắt, có mộtluồng khí không cần nói cũng biết đó là phẫn nộ, trầm giọng bảo: “Nếungươi còn muốn Triệu Đan sống, nên rút lại lời nói vừa rồi”. Tôi sửngsốt, đầu óc phản ứng chậm hẳn, sau một hồi ngập ngừng nói: “Nhưng mà, mà sư phụ người. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt dứt khoát phủ nhận “Vi sư thayđổi chủ ý”. Tôi hoàn toàn ngây ngốc.
Lâu Tập Nguyệt cũng chấn chỉnh lại cảmxúc dao động, gương mặt hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369974/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.