Lâu Tập Nguyệt đưa tôi ra khỏi Minh ChủLâm, tránh nhiều người nên không đi đường lớn, đều chọn đường nhỏ venthôn làng, phóng ngựa chạy chầm chậm.
Một thời gian dài, tầm nhìn của tôi đã bị cảnh sắc xanh mướt của ruộng đồng hai bên hấp dẫn. Dưới ruộng hoa màutrồng thành hàng, dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng lá cây xanh mướt, xa xa nhìn tựa như một miếng ngọc bích lớn, một dòng suối chảy róc ráchuốn lượn như đai ngọc, bao quanh ngọc bích, đẹp vô cùng.
Lâu Tập Nguyệt giọng nói dịu dàng vang ởbên tai: “Tiểu Tự nhìn gì đó?” Tôi chỉ chỉ phía trước, lại chỉ chỉ bêncạnh, phấn chấn đến nỗi nói ra bằng lời cũng có chút nói không rõ “Cáinày, sẽ kết thành bông lúa đó? A, trong nước còn có cá nữa! Nhiều quá!sư phụ, sư phụ người xem kìa”. một tiếng ‘ừ’ nhẹ của Lâu Tập Nguyệt vang trên đỉnh đầu tôi, tôi hơi chấn động, nhớ tới bản thân mình khi nãydáng vẻ hơi ngớ ngẩn buồn cười, Lâu Tập Nguyệt nhất định đã thấy, thânmình cũng cứng ngắc. Tôi hơi nghiêng mặt nhìn hắn, không ngờ hắn cũngđang nghiêng đầu nhìn tôi, vô ý cái trán tôi chạm vào gò má mềm mại.
Trong đầu ầm vang một tiếng, rối loạn.
“Hoá ra Tiểu Tự muốn vi sư ‘xem’ cáinày.” Lâu Tập Nguyệt véo hai má tôi, môi tiến đến bên tai tôi dùng tiếng nói vô cùng mờ ám: “Rất hồng, cũng rất nóng . . . . .” Tôi quẫn báchđến độ muốn chui vào một cái hang cho rồi, Lâu Tập Nguyệt lại thổi phùmột cái nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy như những giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369972/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.