Đến ngày hôm sau thì vị trí ngồi Tô MạcPhi và tôi liền thay đổi. Sắc mặt anh ta còn hơi tái nhợt nói với tôi,bảo tôi ngồi phía sau anh ta để tránh cọ vào miệng vết thương. Tôi thấyanh có ý tốt, cũng không có ý kiến khác; cứ như vậy kề cạnh chạy haingày đi đường, rốt cục trước ngày lễ mừng thọ Thiết Trường Thuỷ cũngtới Minh Chủ Lâm.
Nói là Minh Chủ Lâm, thực ra đi vào mớibiết được, nó trang nghiêm như một toà thành nhỏ. Vào cửa thành, dòngngười qua lại, cửa hàng san sát, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa Thiết minhchủ mừng thọ sáu mươi, trong thành khắp nơi giăng đèn kết hoa, bộc lộ ai cũng vui sướng hân hoan.
Tôi ngồi trên lưng ngựa vọng mắt nhìnchung quanh, chỉ cảm thấy mắt mình cũng không đủ dùng, cảm giác lo lắng ở trong lòng mấy ngày qua cũng tiêu tán, cũng nổi lên ý muốn rong chơithoải mái. Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện bản thân mình sẽ bị người tanhận ra, cũng sợ Tô Mạc Phi rước lấy rắc rối, cũng không thể không biếtxấu hổ mà cứ làm như không biết chuyện gì được.
Không biết nhìn thấy cái gì, Tô Mạc Phibỗng dưng giữ chặt cương ngựa dừng lại, anh quay đầu lại bảo với tôi:“Đường cô nương chờ một lát”; xoay người xuống ngựa, bước vào trong mộtcửa hàng. Không bao lâu, anh ta đi ra trong tay cầm một bộ quần áo màuxanh. Tô Mạc Phi đưa quần áo cho tôi, dịu dàng cười bảo: “Đường cônương, tại hạ một mình đi tham gia thọ yến thật sự không vui, cô cũngrảnh chi bằng cùng tại hạ đi xem náo nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369970/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.