Trong chớp mắt tất cả cửa đều bị đónglại, trong khoảng không gian nhỏ hẹp, ngoại trừ tiếng mưa rơi ở bênngoài, còn có tiếng hít vào thở ra của hai người chúng tôi.
Tôi cùng Tô Mạc Phi đứng đối mặt nhau,tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, vừa rồi, anh cũng cúi đầu nhìn về phíatôi. Tại nơi tối như mực không thấy rõ cả năm ngón tay, nhưng ánh mắtanh vẫn như thế, như một ngôi sao sáng, trong suốt có thể nhìn thấy tấtcả. Trong lòng tôi không hiểu vì sao bấn loạn. Ngay sau đó, nghe thấytiếng nói ôn hoà: “Tại hạ đi ra ngoài xem thế nào.” Tôi giữ chặt tay anh ta, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Tô Mạc Phi hiểu ý đáp lời: “Hẳnkhông phải người đó tới bắt cô đâu” Anh ta dừng một lát, lại nói: “Thựcra, nếu cô muốn biết tình hình về sư phụ cô, có thể hỏi thẳng tại hạ,không cần hỏi thăm qua người khác.” Tay tôi giữ chặt góc áo anh ta khẽrun lên, chậm rãi buông xuống.
Đúng, cho dù Lâu Tập Nguyệt đối với tôinhư vậy, tôi vẫn còn lo lắng cho hắn. Đã nhiều ngày chỉ cần vừa nghethấy có người bàn luận về chuyện của hắn, tôi sẽ nghĩ biện pháp tránh Tô Mạc Phi để đi hỏi, khi tôi biết cái gọi là ‘ Thí Nguyệt đại hội’ cuốicùng không có làm ra chuyện gì, trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹnhõm, như cảm thấy khối đá treo trong lòng cũng đã bỏ xuống được.
Do đó, tôi mới có thể ngủ thanh thản như vậy.
“Xin lỗi.” tôi nói khẽ. Tô Mạc Phi giọngnói ôn hoà như gió phớt qua tai tôi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369968/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.