Du Vi hơi lo lắng: “Niên Niên nó…”
Ông cụ thì gắp một hạt lạc rồi cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Không sao đâu.” Ông cụ nói với vẻ dửng dưng, già rồi, nhiều chuyện cũng chẳng còn để tâm nữa.
Kỳ Duật cũng nói: “Không sao đâu mẹ.” Cùng một câu nói nhưng câu của Kỳ Duật lại có sức thuyết phục hơn. Du Vi như được an ủi, gương mặt cũng giãn ra đôi chút.
Du Vi vẫn luôn coi Lục Trác Niên chỉ là một đứa trẻ, nhà họ thậm chí còn không để hắn tham gia quá sâu vào chuyện năm ấy, chỉ sợ hắn không vượt qua được nỗi đau mà có thành kiến với thằng bé. Nhưng khi Kỳ Duật ngồi đây với danh nghĩa là bạn đời của Lục Trác Niên, lại cất tiếng trấn an bà, Du Vi mới thật sự cảm thấy Lục Trác Niên đã lớn rồi, tự hắn biết đường kìm chế cảm xúc của mình.
Đàn ông vốn không thể nghĩ sâu sắc như phụ nữ. Lục Triển Đình thậm chí còn nói: “Lo quá làm gì.”
Ông cụ thì lặng lẽ nhổ hạt lạc trong miệng ra, ca cẩm: “Chưa nhừ.” Nhổ xong mới nhận ra gì đó nên vội liếc nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật đang ngồi ngay ngắn, một tay đỡ hờ dưới bát, kể cả lúc cúi đầu xuống, lưng của anh vẫn rất thẳng.
Lục Triển Đình nhắc bố mình: “Bố à, đấy là lạc mà.”
“Chả nhẽ tôi không biết là lạc chắc?” Ông cụ vừa lẩm bẩm vừa rút giấy ăn, bọc qua loa viên lạc cứng đầu kia rồi ném vào sọt rác, lại khẽ hắng giọng, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Ông cụ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587284/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.