Cậu bé được ông cụ đưa đến hình như phải do dự lắm mới dám lí nhí nói: “Cháu ra bếp phụ việc đây ạ.”
Hôm nay mọi người ăn cơm sớm, dì giúp việc nấu cơm xong còn phải về nhà ăn Tết, cậu bé nghe lỏm được như vậy. Chuyện khác có thể cậu không biết làm, nhưng phụ việc thì không thành vấn đề.
Nhưng Lục Triển Đình nghe vậy thì cau mày, chưa kịp nói gì thì ông lão đã lên tiếng: “Đi đi.”
“Dạ!” Cậu bé dường như phấn khởi lắm, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ rụt rè rời khỏi phòng khách.
Lúc này Lục Triển Đình mới nói: “Bố à.”
Ông lão biết Lục Triển Đình muốn nói gì, chỉ đáp: “Dù không được ăn học tử tế, lại phải sống trong môi trường như vậy, nhưng nó cũng khá biết điều. Anh cứ cho nó đi, để lòng cũng nhẹ bớt. Trác Hoa… cũng không phải là uổng công hy sinh, ít ra cũng cứu được một đứa trẻ, để nó nhớ được cái ơn của Trác Hoa.” Nói đến chuyện này, ông lão cũng không kìm được mà thở dài, ngẩn người nhìn xa xăm.
Chuyện năm ấy của Lục Trác Hoa còn liên quan đến cả một ổ tội phạm chuyên trộm cắp và buôn bán trẻ em, địa bàn hoạt động trải dài trên khắp cả nước, hình thành nên mạng lưới tội phạm rộng lớn. Lần đó tuy không thể tóm gọn tất cả đối tượng nhưng cũng bắt được rất nhiều người cũng như cứu được không ít nạn nhân. Ban đầu nhà họ Lục chỉ muốn bàn giao lại người là xong, nhưng đâu ngờ sự việc lại tiến triển đến mức ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587283/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.