Sáng sớm hôm sau, ông nội Lục Trác Niên đòi về viện dưỡng lão vì chê ở thành phố ồn ào quá, buổi tối không tài nào ngủ nổi. Thật ra nhà họ Lục ở trong biệt thự riêng, xung quanh đều cách hàng xóm một vườn hoa, làm sao mà ồn ào được. Cái ông cụ sợ là nếu ở nhà lâu vào dịp Tết thế này thì chắc chắn sẽ có người tới nhà chơi. Hồi còn trẻ ông đã phải làm lụng vất vả, sự nghiệp ngày một đi lên kéo theo trách nhiệm trên vai nặng nề thêm, mà ông lại là người hiếu thắng, chỉ chăm chăm làm ăn nên đương nhiên không thể lo toan cho gia đình được. Đến khi vợ già đổ bệnh qua đời, ông mới bừng tỉnh nhận ra mình đã có tuổi rồi, có kiếm thêm tiền cũng chẳng ý nghĩa gì. Cố gắng đến khi con trai thay ông gánh vác gia đình, ông càng nhìn thấu mọi việc hơn, nên bắt đầu tận hưởng cuộc sống. Ông chỉ tiếc nuối duy nhất một điều là không thể cùng vợ hưởng thụ ngày tháng an nhàn này khi bà còn sống. Hồi trước bà hay trồng ít rau với hành ở ban công, bảo rằng rau này tươi ngon hơn mua ở ngoài, đến giờ khi đã được thảnh thơi thì bà lại chẳng còn ở cạnh nữa.
Vấn đề duy nhất bây giờ là cậu bé kia.
Ông cụ đã sai người đi tìm hiểu, hóa ra cậu bé bị bắt đi mất từ khi mới mấy tuổi, bố mẹ thì đổ lỗi cho nhau nên ly dị, mỗi người lại có gia đình riêng, chẳng ngờ đứa con đi lạc suốt bao năm lại được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587285/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.