Đến gần sát giờ cơm trưa, Kỳ Duật với Lục Trác Niên mới bước vào nhà họ Kỳ. Lục Trác Niên cầm theo một đống quà cáp - hắn cứ đòi bỏ thêm quà vào đống mà Kỳ Duật đã chuẩn bị sẵn, cho nên trông cực kỳ nhiều. Kỳ Duật đứng cạnh nhỏ giọng nói gì đó với Lục Trác Niên, Lục Trác Niên mặc kệ, cứ thế đi thẳng vào trong, Kỳ Duật đành phải tay không mà đi theo hắn.
Căn nhà của Kỳ gia được xây từ cách đây mấy chục năm, trải qua bao nhiêu nắng mưa mà vẫn mang trên mình nét cổ xưa, tạo nên một sự khác biệt giữa những căn nhà hiện đại khác. Suốt mấy thập niên, căn nhà đã trải qua biết bao thay đổi của thời đại, thế nhưng vẫn được gìn giữ nguyên vẹn, điều này chắc chắn không phải là do may mắn mà có được, mà nó thể hiện chính tình hình và thực lực của Kỳ gia suốt bao năm qua. Mặc dù hiện giờ Kỳ gia đã sa sút nhiều so với trước, nhưng khi nhìn vào căn nhà này, người ta lại thấy dường như đây cũng chỉ là một quãng trầm mà thôi.
Kỳ lão gia đã đi chơi bóng cửa (*),bảo là chơi xong lượt này mới về. Thế là dù Kỳ Duật và Lục Trác Niên đã an vị ở phòng khách rồi nhưng chẳng ai có thể ra tiếp đón cả. Dì Tất đang bận chăm vườn hoa của bà Kỳ, được người báo tin cho mới vội vội vàng vàng đi vào trong.
Mặc dù không có ông bà chủ nhưng người làm đã sớm mang trà bánh lên, còn định giúp Lục Trác Niên bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587247/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.