Mới sáng sớm, Kỳ gia đã nhận được điện thoại, hỏi xem ông cụ có rảnh không để ăn cơm cùng ông. Người gọi đến là Kỳ Duật, anh mới được “gả” ra ngoài có hai tháng, nhưng cả nhà họ Kỳ chưa từng có trường hợp nào giống như anh, cho nên mãi họ mới ngớ người nhận ra rằng bữa cơm này phải sớm ăn từ lâu rồi.
Hiện nay người quản lý mọi chuyện vặt vãnh trong nhà họ Kỳ là mẹ của Kỳ Trấn, nhưng chẳng có ai dám đi hỏi bà ta về chuyện này, họ đành phải quay ra cầu cứu dì Tất, nhờ dì đi nói một câu với ông cụ.
Thời nay chẳng giống như ngày xưa nữa, những người làm công trong nhà đều thuộc dạng làm theo hợp đồng, kẻ đến cứ đến, người đi cứ đi, chỉ có mỗi dì Tất đã làm ở đây đến mấy chục năm, bởi vậy dì cũng được coi như bậc kỳ cựu ở cái nhà này. Sau khi cụ bà qua đời, cả nhà họ Kỳ chỉ còn mỗi cụ ông gọi dì là “tiểu Tất” thôi. Có người nói rằng quan hệ của hai người họ không như bình thường, bởi dì Tất đã dành gần như cả cuộc đời ở Kỳ gia rồi. Tuy nhiên chẳng có ai lôi ra được bằng chứng cụ thể cả, cho nên họ chỉ thì thầm với nhau rồi ngầm hiểu thôi.
Bởi vậy nên khi gặp phải chuyện khó xử của Kỳ Duật thế này, chẳng ai muốn giơ đầu chịu báng nên họ đẩy hết sang cho dì Tất. Dì Tất cũng biết là mọi người lúng túng nên cũng đồng ý làm, vậy là ai cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587246/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.