Khi tàn tiệc, Tả Ý tạm biệt Dương Vọng Kiệt đang tấtbật vội vã. Trời tháng Tư, bên ngoài trời đổ mưa to. May mà giachủ đã lo lắng chu đáo, chuẩn bị sẵn cho mỗi người khách một cái ô. Tả Ý rời khách sạn, chạy một hơi đến mái hiên trạm chờxe buýt trú mưa, nhưng hồi lâu chẳng vẫy được chiếc taxi nào. Mưa to như trút nước, cái ô kiểu này cơ bản là khôngthể che chắn được gì. Nước mưa theo sức gió thổi mạnh mà quất vào khắp nơi.Không đầy chốc lát, từ đầu gối cô trở xuống dưới đã ướt sũng, trong giày cũngngập nước. Còn xe taxi, lúc mình cần thì không thấy đâu, khôngcần thì xe trống đầy rẫy, thấy chiếc nào phiền chiếc đó. Lúc bấy giờ, lại thấy chiếc Bentley màu lam nhạt củaLệ Trạch Lương chậm rãi dừng lại bên cạnh Tả Ý. “Luật sư Thẩm, lên xe đi tôi đưa cô về.” Hạ cửa sổ lêntiếng là Quý Anh Tùng. Bình thường anh ta không phải dạng người nhiệt tình, đâyrõ ràng là Lệ Trạch Lương bảo rồi. Lúc Tả Ý còn đang chần chờ, Quý Anh Tùng đã giương ôxuống xe mở cửa cho cô. Cô rơi vào thế đã rồi, không tiện trái ý tốt người ta,đành leo lên xe. “Xin lỗi, Lệ tiên sinh. Đã làm phiền anh rồi.” “Không phiền. Cũng vừa dịp cám ơn khi nãy cô Thẩm kịpthời đem áo đến cho tôi.” Anh cười híp mắt. Trên mặt Tả Ý vẫn còn ngượng ngùng. Câu nói đó của LệTrạch Lương, người không biết nghe thấy không thấy gì bất thường, nhưng cóđiều... “Chỉ là, tôi hi vọng lần sau trước khi cô Thẩm bướcvào, nhớ gõ cửa trước.” Lệ Trạch Lương bổ sung thêm. Ngay lúc đó, nụ cười nhạtđọng trên khoé miệng anh, đó là nụ cười lười nhác bình thường anh ta hay thểhiện. Tả Ý nghĩ thầm, lần sau? Sao có thể để việc như vậyxảy ra lần nữa cho được. Cô nhìn nhìn Quý Anh Tùng qua kính chiếu hậu, dò tìmxem anh ta không có vẻ mặt kì lạ gì rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Dù sao chuyệnđáng xấu hổ này mà bị người khác biết thì mặt mũi không biết để đâu. “Luật sư Thẩm ở đâu?” Quý Anh Tùng hỏi. “À, vào nội thành cứ ngừng xe ở ngã tư đường Mục Lânlà được.” Tả Ý nhìn ra cửa kính xe, xe đang ở cổng vào đường caotốc. Hạt mưa lớn quất vào kính xe, trong xe không nghe thấy bất kì âm thanhnào, chỉ thấy giọt nước đủ kích cỡ từng giọt từng giọt lăn xuống. Trong xe,tiếng nhạc trong radio vang lên. Cô tĩnh tâm nghe thật kĩ, hình như là bài hát trongphim [Đại thoại Tây Du] của Mạc Văn Uý. Uyên ương liền cành thật đẹp biết bao Lòng anh tựa vui đùa không cách nào hiểu Anh dễ dàng thay lòng bỗng chốc nói lờichia ly Người yêu vội vàng rời xa vì ai Ai làm anh nhớ thương Khi tình yêu bị vứt bỏ mong không nhớchuyện xưa Trong trái tim này lén nhớ mong anh Anh ở phương xa hãy quay về đừng chia biệt Nhưng chờ đợi đằng đẵng không dứt Nỗi nhớ nhung nhờ gió gởi đi Dặn gió đêm khẽ đưa tình bay vạn dặm Cầu ánh sao thắp lại cuộc tình chưa dứt Trói lại hai con tim Dặn gió đêm thổi tình bay vạn dặm Vào lòng người yêu khơi dậy cuộc tình dangdở Lại nhớ thương vì em Tả Ý không xa lạ gì giai điệu này, nhưng cô là ngườicó thói quen nghe bài hát nhiều lần vẫn không thuộc lời, hơn nữa cô không biếtmột chữ tiếng Quảng, chính xác là ca từ trong bài hát có những gì cô không nghehết, chỉ lờ mờ nghe câu hát lặp lại “Dặn gió đêm khẽ đưa tìnhbay vạn dặm”. Lệ Trạch Lương lười biếng dựa đầu vào ghế, híp mắtsuy nghĩ, khoé miệng nhếch lên, vẻ mặt hoàn toàn chìm đắm. Tay phảiđặt trên đầu gối, ngón tay gõ nhịp theo tiết tấu bản nhạc. Ngón tay rất dài.Nhìn kỹ còn thấy chúng thật đẹp, móng tay cắt ngắn, dũa tròn lộ ra đầu mónghồng hào khoẻ mạnh. Cô đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm ấy ở cầu thang anhta bắt gặp cô. Chính những ngón tay đẹp đẽ đó lúc nhẹ nhàng nắm cổtay cô, làm cô không thể nhúc nhích. Bỗng nhiên, Tả Ý nghe tim “thịch──” mộtcái rung động. Nếu nói mấy ngày ở gần cô không hề bị Lệ Trạch Lươngthu hút, là nói dối. Anh ta là người đàn ông có thể làm rung động rất nhiều côgái. Huống chi anh ta đối với người ngoài có phần bất chợt nửa gần nửa xa, khóthể nắm bắt, nhưng đại thể đối với cô thì không tệ. Tạm không đề cập đến vẻ ngoài hơn người và gia thếhiển hách của anh ta, chỉ đơn thuần nói về tính cách mạnh mẽ táo bạo xen lẫntrong lười nhác nhàn hạ, cùng với lối đối xử có chút gì đó cẩn thận chín chắn,đã đủ làm người ta mê muội. Nhưng khiến Tả Ý kháng cự nhất, cũng là tính cách củaanh ta, cảm giác trên người anh ta có loại trác táng bất cần đời, ngoại trừchuyện nghiêm túc, khó thấy anh ta nói lời thật lòng. “Có ý nghĩa.” Lệ Trạch Lương lim dim mắt hỏi, “Bài nàytựa gì?” Câu hỏi này lập tức cắt ngang tâm tư của Tả Ý. Quý Anh Tùng không có vẻ gì muốn trả lời, nghĩ cũngbiết ông đầu gỗ này không nghe bài hát này rồi, chẳng lẽ đang hỏi cô? “Tựa là [Tình chưa dứt] thì phải?” Tả Ý nghĩ một chútrồi đáp. “Tình chưa dứt? Tình chưa dứt à. ‘Dặngió đêm khẽ đưa tình bay vạn dặm’, trên đời này rốt cuộclà hữu tình sẽ khổ, hay vô tình mới khổ.” Khi anh nói, ngữ điệu không lên cao, nghe có vẻ như làcâu hỏi chọn lựa nhưng lại không giống câu hỏi, dường như cũng không cần đốiphương trả lời. “Thấy Lệ tiên sinh tung hoành tình trường, hoá ra lạilà người đa sầu đa cảm.” Tả Ý nói tiếp, “Nói là vô tình lại là hữu tình. Chữtình vốn không có gì đau khổ, thích là thích, không thích thì không thích, chỉsợ có người cố tình giả vờ không hiểu.” Cô vừa nói vừa ám chỉ liếc Quý Anh Tùngở phía trước. Lệ Trạch Lương cũng cười cười nhìn Quý Anh Tùng. Có lẽanh ta cũng đã biết chuyện của tiểu Lâm với Quý Anh Tùng. Quý Anh Tùng bị hai ánh mắt phía sau nhìn làm khôngđược tự nhiên, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ. “Được rồi, được rồi.” Lệ Trạch Lương đứng ra hoà giải,“Ánh mắt khoan thủng người của cô dùng cho tôi thì còn được, chứ dùng cho AnhTùng sợ là cậu ấy không chịu nổi.” Câu nói mập mờ tối nghĩa bỗng làm Tả Ý ngượng nghịu.Câu này của anh ta ý là ánh mắt ghét bỏ trước giờ của cô đều bị anh ta nhìnthấy hết? Hay là vừa rồi cô thừa lúc anh ta nhắm mắt ngang nhiên quan sát đã bịanh ta phát hiện? Lúc này, điện thoại di động của Lệ Trạch Lương vanglên. Tả Ý không nhìn ra cái điện thoại Nokia đó là đời nào, tóm lại là mẫu mãrất đời mới, nhưng bất ngờ tiếng chuông vang lên lại là âm đơn rất lỗi thời. Sở thích này của anh ta, nếu là bất cứ ai biết cũngcảm thấy rất kì quái. Là điện thoại của giám đốc Lệ thị Tiết Kỳ Quy. “Tập đoàn Đông Chính đã chuyển hợp đồng hạng mục vịnhLam Điền tới.” Tiết Kỳ Quy ngắn gọn báo cáo đúng điểm chính. Lệ Trạch Lương vừa nghe vừa theo quán tính rút điếuthuốc. “Chiêm Đông Quyến đã chắc chắn chưa?” Anh cười khẽ. “Tuy nói vẫn chưa bàn xong, nhưng giọng điệu mềm mỏngđỡ hơn lần trước hẳn.” Tiết Kỳ Quy nói. “Cha hắn để lại không được bao nhiêu tài sản. Cái kháckhông nói tới, nhưng hắn lấy được mảnh đất này cũng là do trước đây Lệ thị bantặng, bây giờ còn định chèn ép chúng ta à. Bảo bọn họ, bàn lại.” “Ngoài ra còn một việc nữa.” Tiết Kỳ Quy nói. Sau khi cúp máy, Quý Anh Tùng lên tiếng hỏi: “Thật sựquan trọng lắm à?” Lệ Trạch Lương định châm điếu thuốc, chợt ngừng lạinhư nhớ ra điều gì, rồi cất bật lửa vào lại, “Hạng mục này là bước đầu tiên Lệthị tiến quân vào thành phố B, đương nhiên có ý nghĩa rất quan trọng.” “Tôi tưởng là...” Quý Anh Tùng qua kính chiếu hậu nhìnLệ Trạch Lương. “Anh Tùng, trước đến giờ cậu không phải loại người tựmãn.” Lệ Trạch Lương ngước lên cười với anh ta, cũng cắt đứt câu nói của QuýAnh Tùng một cách hợp lí. Nụ cười đó, là một lời cảnh cáo. Quý Anh Tùng kịp thời im bặt. 2. Cơn mưa lớn nặng hạt, hơn nữa còn kéo dài không dứt. Khách sạn đãi tiệc ở thành phố A gần sân bay, nên đoạnđường về đến nội thành hơi xa. Trời mưa lớn vô cùng, tuy hệ thống thoát nướctrên đường cao tốc khá tốt, nhưng xe hơi vẫn lao vùn vụt làm tầng tầng lớp lớphơi nước bay đọng trong không khí. Tay lái Quý Anh Tùng rấtvững, ngồi trong xe cũng rất yên tịnh. Nhưng sau khi xe quẹo qua một khúcquanh, Tả Ý bắt đầu cảm thấy hít thở khó nhọc. Cô rất dễ say xe khi đi trên đường cao tốc, bất kể làngồi trên Bentley hay Chery, chỉ cần lắc lư một chút là cô đã choáng. Ngô Uy Minh từng cười nhạo cô: “Em chỉ có ngồi xe buýtlà không choáng thôi, xem ra đời này em tiết kiệm được không ít tiền.” “Anh thì biết gì, điều đó cho thấy con người em thầnkinh chức năng giữ thăng bằng rất tốt. Tiến hoá hơn anh nhiều.” Lệ Trạch Lương sau cuộc điện thoại đó bắt đầu khôngnói lời nào nữa. Còn cô cũng không còn sức đâu nói chuyện, cố gắng muốndời sự chú ý của mình, hai mắt nhìn thẳng phía trước. Cô không muốn phun hếttoàn bộ bữa ăn hồi trưa này lên xe Lệ Trạch Lương. Bentley mấy trăm vạn, bắt cô làm trâu làm ngựa cả đờicũng không đền nổi. Không biết chuyện gì xảy ra, phía trước bắt đầu kẹtxe. Không có chiếc nào chạy lên. Nhìn ra phía trước, trong tầm mắt cô toàn làmột dãy đèn xe ô tô trong màn mưa không nhìn xa được, rõ ràng là không thấyđược gì. Tâm trạng cô bắt đầu bực bội, cảm thấy mình trong xã hội đã lăn lộnsắp luyện được thành kim cương bất hoại rồi, nhưng chỉ có tật xấu nhỏ xíu nàylà cô bó tay chịu chết. Quý Anh Tùng nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, chần chờ mộtlúc mới ân cần nói: “Luật sư Thẩm, trên xe có mơ đường, cô muốn thử một chútkhông?” Tả Ý không muốn mở miệng chỉ nhè nhẹ gật gật đầu, thứnày chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc, nhưng giảm được một chútcũng đỡ. Quý Anh Tùng liền mở ngăn kéo cầm một bịch mơ đườngđưa ra, một tay anh lái xe một tay chuyền về sau. Tả Ý vươn tay, không với tới. Còn Lệ Trạch Lương ngồi bên thì một tay chống cằm nhìnra ngoài cửa sổ, ra dáng việc này chả liên quan gì đến mình, đừng nói đến quantâm hỏi han, cả tay cũng chẳng buồn nhấc lên lấy giúp cô, không có một chút ýnào muốn giúp đỡ. Rõ ràng thấy cô khó lấy, lại hoàn toàn không hề biếtthương hương tiếc ngọc, còn nói gì đến “Quan tâm phụ nữ, là trách nhiệm của đànông” chứ. Tả Ý tự nhiên phát cáu, sao anh ta nghe điện thoạixong lại vô duyên vô cớ không nhìn mặt cô vậy! Lúc tâm trạng tốt thì tán gẫunào vô tình nào hữu tình, lúc tâm trạng xấu lại ném cô sang một bên, xem cô nhưngười tàng hình, quả là buồn vui bất chợt! Cô hung hăng lườm cháy ót Lệ Trạch Lương, nghiến răngnghiến lợi oán thầm, oán thầm, rồi oán thầm... Sau đó cởi dây an toàn tự lấy. Cô đã lâu không ăn món này, đưa vào trong miệng. Chuachua, còn hơi chát chát. Cũng may đường xá đã bình thường trở lại. Xe tải lớnnhỏ, xe buýt, xe hơi lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Phía trước xe họ là mộtđoàn xe tải, Quý Anh Tùng ấn kèn, vượt lên trước. Đột nhiên Lệ Trạch Lương bỗng buông một câu: “Cài dâyan toàn lại.” Lúc nói chuyện, giọng điệu từ tốn cả đầu cũng không quay lại nhìncô. “Không sao đâu.” Thật ra trong lòng cô muốn nói: Khỉgió liên quan gì anh. Vì vậy cô không làm theo, chỉ đút viên mơ đường thứhai vào miệng. “Xin cô hãy cài dây an toàn lại!” Lệ Trạch Lương quaymặt sang, tăng thêm hai chữ cho câu vừa nãy. Thật ra anh ta không có ra lệnh, nói cũng coi nhưkhách sáo, giọng nói cũng không nóng không lạnh, lại hoàn toàn khác với giọngđiệu nói chuyện vừa rồi của hai người. Nhưng chữ “Xin” khiến Tả Ý nghe chóitai. Cô nghĩ thầm: anh miệng thì nói xin, nhưng rõ ràng làép buộc, giả nhân giả nghĩa, nếu tôi mà không nghe theo thì đuổi tôi xuống xechắc. Tôi không cài đó rồi làm sao? Tôi tự nguyện đó. Xảy ra chuyện tôi tìmcông ty bảo hiểm, tí xíu cũng không cần Lệ Trạch Lương anh đền. “Tôi choáng ngực đang khó thở, cài lại còn khó thởhơn.” Cô nén nỗi giận đầy ngực, miễn cưỡng lễ phép mà phản kháng anh ta, sau đóhất khuôn mặt cứng đờ sang chỗ khác. Lệ Trạch Lương nhíu mày, “Cô Thẩm, tôi trước nay khôngmuốn lặp lại một câu đến lần thứ ba. Ít nhất, trên chiếc xe này, cô phải nghetôi.” Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với cô. Tả Ý nghe câu này, quay ngoắt lại nhìn anh ta, ánh mắtkhông hề tỏ ra yếu thế nhìn thẳng anh ta khoảng hai phút, bỗng nói: “Được thôi,dừng xe tôi xuống ngay, cám ơn Lệ tiên sinh đã đưa tôi về một đoạn.” Ngay tứckhắc, cô cầm xắc tay nói thêm, “Quản lí Quý, phiền anh dừng xe vào lề.” Bènchuẩn bị nắm tay nắm cửa, hoàn toàn là dáng vẻ muốn xuống xe. Lệ Trạch Lương phản ứng cực nhanh, một tay nắm taychặt cô, kéo lại. “Cô điên rồi? Đây làđường cao tốc.” Anh mím chặt môi, khá tức giận. 3. “Anh không phải muốn tôi──” LờiTả Ý bất chợt bị tình huống bất ngờ cắt đứt. Chiếc xe tải phía trước đột nhiên đổi làn đường, QuýAnh Tùng thầm kêu không ổn, đạp mạnh thắng xe. Thân xe xoay ngang đường, đầu xetông mạnh vào đuôi xe tải, lao thẳng về phía lề đường trượt theo con lươn ngăncách. Quý Anh Tùng đánh tay lái cực nhanh, đầu xe cà vàothanh chắn bảo vệ quay chặn ngang làn đường rồi ngừng lại. Ngay lúc ấy, chiếc xe chạy phía sau không tránh kịp,có vẻ sắp đâm thẳng vào phía bên Tả Ý. Lệ Trạch Lương phản ứng theo bản năng, kéo Tả Ý vàolòng, ôm chặt bảo vệ cô. Chỉ nghe tiếng “Ầm──”,chiếc xe đằng sau lách sang đụng tới. Bị va chạm Bentley theo đà trượt ra sau,rồi ngừng lại. Quý Anh Tùng cuống cuồng đá tung cửa xe, “Lệ tiênsinh!” Một bên xe lõm vào một ít, anh cố kéo cửa hông, nhưngcánh cửa bị kẹt. Anh bèn vòng qua bên cửa còn lại. “A Diễn!” Quý Anh Tùng nóng lòng kêu. Trong xe Lệ Trạch Lương vội nâng đầu Tả Ý lên, dườngnhư cô bị va chạm mà hôn mê bất tỉnh, toàn thân như bị rút hết xương mềm nhũnnằm trong lòng Lệ Trạch Lương. “Tả Ý...” Anh liên tục gọi cô. Cánh cửa bị Quý Anh Tùng kéo ra, nước mưa trút xuống,chỉ trong chốc lát làm cả hai người ướt đẫm. Nước mưa rơi lên trán cô, vỡ rachảy xuống, che khuất mí mắt Tả Ý. Lệ Trạch Lương cố đưa tay lau nước mưa trên mặt cô,nhưng không ngờ lần lau này, mang theo rất nhiều máu. Máu cùng nước mưa hoà lẫnvào nhau, lập tức chảy tới cằm. “Tả Ý...” Anh luống cuống lại lau đi, nhưng càng laumáu càng nhiều, trong phút chốc hai má và cổ Tả Ý đã nhuốm đầy máu, nhìn màgiật mình. “A Lương!!” Quý Anh Tùng vội vã nói, “Đừng nhúc nhích,là cậu chảy máu!!” Nói rồi định tìm gì đó băng bó cầm máu cho anh trước. Lệ Trạch Lương nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn cô gáinằm trong lòng, nửa tin nửa ngờ. Tả Ý lúc này dù là ngất xỉu nhưng sắc mặtkhông có gì bất thường, nhìn như đang ngủ, không thấy trên đầu cô có vếtthương, môi hơi he hé, hai cái răng cửa lộ ra. Đưa tay lên mũi cô xem thử, hơithở vẫn đều đặn. Trên người cô tạm thời không phát hiện thấy vết thươngngoài da, hay chỗ nào chảy máu. Tim anh bớt căng thẳng rồi tay mới cảm thấy kháđau, đưa tay ra nhìn, quả nhiên là tay mình không ngừng chảy máu. Lệ Trạch Lương nghe nhẹ lòng, mới chầm chậm di chuyểncô lên ghế lái, tìm vật dụng đắp lên cho cô, rồi đóng cửa thật kĩ. Quý Anh Tùng gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó cùng LệTrạch Lương đứng dưới mưa, chờ người đến xử lý. Chủ xe và hành khách chiếc xe sau cũng bung dù đixuống, được Quý Anh Tùng đối phó. Lệ Trạch Lương nhìn lại hiện trường, may màkhông có gì quá nghiêm trọng. Anh nhìn thoáng Tả Ý qua cửa kính trước, như suy nghĩđiều gì đấy. cdcd Cô ngửi thấy mùi thoang thoảng của thuốc khử trùng,mùi hương đó làm bệnh viêm mũi dị ứng của cô muốn tái phát, muốn hắt xì. Cô lạinằm mơ thấy ba, ba cúi người nói với cô: “Tiểu Ý, đến ba nhìn xem nào, trán cònđau không con?” Mũi cô cay xót, nước mắt rơi xuống lã chã. Khi đó là bao nhiêu tuổi nhỉ? Ba tuổi hay bốn tuổi?Chắc khoảng bốn tuổi thì phải. Cô trước đây vẫn luôn để tóc ngắn, khi lớn lên nhìngiống thằng con trai. Tính cách cũng rất bướng bỉnh, quả thật đúng là đứa trẻlàm trùm, thường hay giơ cây đao nhựa lớn la đánh la giết. Chơi trò đóng vai, người ta làm công chúa cô lại muốnlàm hoàng đế, đứa làm hoàng đế lúc đầu đành phải làm hoàng hậu. Đến khi đám bạnmuốn cô giả làm con trai, cô lại nói: “Tao muốn làm thân cây.” Ngày quốc tế thiếu nhi hàng năm ba đều mang quà đếntặng. Năm đó, ba cho cô cái gì nhỉ? Cô nhíu mày, ngẫm nghĩ. Là tàu vũ trụ. Con tàu vũ trụ đó chạy bằng pin, vừa mở công tắc là“Ùuu──Ooeé── Ùuu── Ooée──” vừachớp tắt đèn vừa kêu, kêu giống hệt như tiếng xe cứu thương ngày nay. Con tàuvũ trụ làm bé Tả Ý tò mò nhất là nó có thể tự chuyển hướng. Cứ nhấn công tắc đểnó tự chuyển động trong phòng, nếu nó gặp chướng ngại vật, đụng hai lần liền màkhông vượt qua được liền rất thông minh quay đầu, chạy sang hướng khác. Cô ngạc nhiên mở to đôi mắt hỏi ba. Ba nói: “Là ba phù phép lên nó đó.” Lúc cô ở tuổi đó không thắc mắc gì nhiều, có đồ chơimới là như có đồ quý giá đem ra khoe ngay. Vì thế, cô tin là thật nên ôm ra khoe với mấy đứa bạn.không ngờ Đông Đông lại “hứ” một cái rất khinh khỉnh nói, “Cái này không cóphép phiếc gì hết. Ba mày nói xạo, rõ ràng là có người tí hon ở trong đó lái.” “Xạo mày! Làm gì có ai nhỏ vậy chứ.” “Có là có.” “Không có, không có, không có. Là phépthuật phép thuật.” “Trừ khi mày không biết nàng tiên ngón cái*, nếu khônglàm sao mày biết không có người tí hon chứ?” (*Nàng tiên ngón cái: là truyệnThumbelina của Andersen.) Tả Ý ngây người một hồi, ít ai kể chuyện cổ tích chocô nghe, cô quả thật chưa từng nghe đến chuyện nàng tiên ngón cái đó, nhưng côchưa từng chịu thua, vì thế cô chột dạ hét lên: “Tao làm sao không biết ngóncái gì đó chứ. Cô ta là đầu ngón tay chứ gì.” Hai đứa cãi nhau, lúc đầu là mày một câu tao một câu.Không ngờ thằng nhãi đó miệng lưỡi trơn tru hơn cô. Cuối cùng Tả Ý nói khônglại mới co chân đạp con người ta, Đông Đông ôm mông, hai mắt rưng rưng ấm ứcmếu máo nói: “Mày nói không lại, chỉ biết đá người ta.” “Đá mày thì sao? Tao mở ra cho coi liền nè, cho mấybạn biết ai là đứa nói dối.” Tả Ý thở phì phì chạy về nhà tìm cái kìm, tuốc nơvít với cây đao cầm đi. “Bé con sao lại giận dỗi vậy?” Mẹ Thẩm nhìn thấy hỏi. “Có đứa lẻo mép, hôm nay con phải xử nó.” Sau đó côkhông quay lại phóng đi như gió đến bãi đất trống, hung dữ nói với Đông Đông:“Nếu không có người tí hon, tao sẽ bắt mày làm hoàng hậu.” Kết quả thật rõ ràng. Bên trong không có nàng tiên ngón cái, cũng không cóphép thuật của ba, chỉ có một đống đinh ốc cùng một đống đồng nát sắt vụn khôngthể trở lại hình dáng cũ. Tả Ý nhìn đống sắt vụn đó, sửng sốt nửa ngày, sau đónghẹn ngào la lên: “Tụi bây gạt tao—” rồi oà khóc nức nở. Tiếp đó, cô ôm đống sắt vụn như ôm bảo bối vào ngực,vừa đi vừa khóc, vì không còn tay chùi nước mắt, nên nước mắt với nước mũi lẫnvào nhau trên mặt không phân biệt được đâu nước mắt đâu nước mũi. Về nhà lúc lên cầu thang thì bước hụt chân ngã lănxuống, biết đầu sắp đụng vào cạnh cầu thang, cô vẫn cố ôm chặt đống xác của tàuvũ trụ, không nỡ buông tay để đỡ. Vì thế cái trán đập mạnh lên cục đá, ngã lănmột đường, nằm bệnh viện rất nhiều ngày. Khi đó, cô cũng nằm trong bệnh viện như thế này, bađến thăm cô, cúi người nói với cô: “Tiểu Ý, để ba xem nào, trán còn đau không? 4. Vết sẹo đó lại không mất đi. Mẹ vẫn thường hay nói vớingười khác: “Con bé nhà chúng tôi trên mặt mà không bị vết sẹo đó, không chừngcó lẽ là người đẹp đúng chuẩn đấy.” Cô mím môi cười cười, trên giường bệnh trong bệnh việnlại trở người. Sau đó, cô vừa tròn năm tuổi rưỡi, vì trong nhà khôngcó ai chăm sóc, khoá cửa để cô một mình lại không an tâm, vì thế, Tả Ý bị gởiđến trường học lớp Một. Vào ngày khai giảng, thời tiết còn rất nóng, mẹ mặccho cô một cái quần soọc có dây đeo màu xanh lam mới tinh, quần soọc với đầutóc càng làm cô có vẻ rất “xinh trai”. Lớp học có rất nhiều bạn bè, tất cả mọi người không hềsợ người lạ, líu ríu một hồi liền tụ lại thành một nhóm. Tả Ý từ nhỏ đến nay vốnquen thuộc với người lạ, lập tức trở thành nhân vật cầm đầu trong lớp, khiếncho rất nhiều nam sinh tức giận bất bình. Ngày hôm sau lúc nghỉ giải lao, có một thằng bé đếnhỏi cô: “Cậu tên Tô Tả Ý?” Tả Ý nhìn nhìn thằng nhóc lỗ mũi còn dính nước mũi, khinhthường quay đi. “Sao cậu giống con gái vậy. Tôi với ba nói loại ngườinhư cậu gọi là ẻo lả.” Thằng bé chưa nói xong, đã bị Tả Ý nổi doá ném lăn quay. Cô lớn từng này, dù người khác hiểu lầm bảo cô giốngcon trai, cô còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà, ghét nhất là chuyệnmình rõ ràng là con gái, người ta còn tưởng cô đang giả trai. Vì vậy, cô đi học hôm trước hôm sau liền bị mời phụhuynh. Mẹ phải tươi cười, nói xin lỗi với cô giáo. Trong ấn tượng của Tả Ý, mẹ luôn luôn dịu dàng nhã nhặnnhư thế. Phải chăng, vì người lớn tính tình quá tốt, mới khiếncô luôn tự do tuỳ thích như vậy? Trong giấc mơ Tả Ý đầm đìa nước mắt cảm thấy mất mát.Bây giờ, cô sớm đã là cô nhi không cha không mẹ. Đến khi cô thật sự tỉnh lại là buổi sáng hôm sau, y táđang truyền dịch với tiêm thuốc cho cô. “Tiêm gì cho tôi vậy?” Tả Ý nghiêng đầu hỏi. Y tá mỉm cười: “Đừng lo, không sao hết, tiêm cho côthuốc hạ sốt. Cô bị cảm hơi sốt chút.” “Xe của chúng tôi không sao chứ, hai người cùng xe vớitôi thì sao?” “Tôi không rõ lắm, hôm qua cô nhập viện không phải catrực của tôi. Điểm tâm của cô để trên bàn, tốt nhất là ăn nhiều một tí, chútnữa là có thể xuất viện.” Tả Ý nhìn về hướng cái bàn, có một chén cháo nóng. Y tá thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra thì quay lại nói:“À, vừa rồi tiên sinh mang cháo cho cô nhờ tôi chuyển lời, bảo rằng cô có ngườibạn nằm ở phòng 307.” Cô quả thực đang đói bụng, cực kì khó coi mà ăn sạchcả chén cháo đầy, sau đó rửa mặt mũi thay bộ đồ rồi rời phòng. “307...307...307...” Tả Ý vừa lẩm nhẩm vừa tìm kiếm,cuối cùng thấy số phòng này ở chỗ tận cuối hành lang. Cửa chỉ khép hờ, bêntrong yên ắng vô cùng. Cô gõ cửa. “Mời vào.” Mộtgiọng nam trầm vọng ra. Cô vừa nghe đã biết giọng ai. Đẩy cửa, thấy Lệ Trạch Lương ngồi trên giường, haichân phủ chăn, lưng lại thẳng tắp. Anh ta đã thay bộ âu phục và áo sơ mi bìnhthường hay mặc và đang mặc bộ màu lam của bệnh nhân, có vẻ trẻ hơn so với mọingày. Anh thấy cô đứng đó, mỉm cười, “Anh Tùng nói mang điểmtâm cho cô, ăn chưa?” Biểu hiện lúc này của anh với vẻ mặt giận dữ nắm tay côhôm qua trên xe nói “Cô điên rồi?” khác hẳn hoàn toàn. Anh cầm tờ báo, lật “soạt──” mộttờ. Tả Ý phát hiện tay anh quấn băng, có lẽ là do hôm qua bị thương. “Tôi... Lệ tiên sinh...” Cô không biết nói từ đâu,“Hôm qua tôi trên xe...” Cô quên mất thậm chí có thể nói là cô không biết tí gìchuyện xảy ra sau đó, chỉ nhớ cô và anh ta cãi nhau, sau đó đột nhiên xe mấtkiểm soát. “Toàn bộ quá trình, cô ngủ mất rồi.” Lệ Trạch Lươngnhanh chóng dùng một câu, rất đơn giản rõ ràng tóm tắt thay cô. “Hơ?” Tả Ý càng khó xử, hình như đúng như anh ta nóinhỉ, “Đều là lỗi của tôi.” Cô ân hận nói, hơn nữa giọng nói còn vô cùng thànhkhẩn. Cô hại anh ta nằm viện, còn không biết bị thương thếnào. Cô cũng biết con người Lệ Trạch Lương tác phong trước sau như một là âmtình bất định lại còn hẹp hòi, sau này không biết sẽ xử lý cô ra sao đây. Tả Ý gục đầu xuống, mắt nhìn nền gạch trước đầu ngónchân, chuyên tâm hối lỗi, trong cuộc đời hai mươi lăm năm trước đây của cô rấtít khi nào nghiêm túc nhận lỗi như thế này. Nhưng Lệ Trạch Lương dường nhưkhông tha lỗi cho cô, cả buổi không nói thêm tiếng nào. Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây... Tả Ý cúi đến mỏi cổ, không nhịn nổi mới trộm ngước lênmột cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lệ Trạch Lương. Anh đã buông tờ báo xuống, một tay vòng trước ngực mộttay chống cằm, dùng ánh mắt đánh giá thật kĩ Tả Ý. Mắt anh lướt từ đầu xuốngchân, sau đó lại từ chân lên đầu, cuối cùng quay lại trên mặt cô, nhìn thẳngmắt cô. Hồi lâu sau, anh đổi tư thế ngồi, tựa lưng vào gốidựa, trầm ngâm nói: “Thẩm Tả Ý, cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Câu nàyvà câu nói trước đó thời gian cách nhau không lâu lắm, nhưng giọng nói như lâulắm không nói chuyện như hơi khàn, lộ vẻ lười nhác. “Hả?” Tả Ý có chút kinh ngạc lại cúi đầu, “Thật xinlỗi. Lệ tiên sinh, xin lỗi rất nhiều.” “Vì điều này?” Lệ Trạch Lương hỏi khó hiểu. “?” Tả Ý nhất thời không biết anh muốn nghe việc gì. Đột nhiên, Lệ Trạch Lương nở nụ cười, cười thật thảnnhiên. Là nụ cười bình thường hay thấy trên mặt anh, đầu tiên khoé môi hơi hơinhếch lên, sau đó từ môi tiếp tục lan đến ngũ quan, có vẻ ý cười đều là từ môimà ra. Nhưng anh cũng thường dùng nụ cười thế này ứng phó với người khác. Biểucảm đó hiện trên mặt anh, làm Tả Ý cảm thấy so với anh mặt lạnh giễu cợt, khuônmặt này còn làm cô khó chịu hơn. Giữa hai người bỗng nhiên có cảm giác xa cách. Anhhình như rất không hài lòng với câu trả lời của cô. Anh dời tầm mắt, “Không sao, tôi chỉ bị thương ngoàida. Thủ tục xuất viện quản lí Quý sẽ lo liệu giúp cô. Nếu hai ngày này khôngkhoẻ, cô có thể gọi cho thư kí Lâm nhờ cô ấy xin nghỉ phép giúp cô, công ty sẽtính là tai nạn lao động.” Mặt trời sáng sớm vàng rực rỡ, mà không chói mắt. Rèmcửa sổ phòng bệnh bị kéo lại. Ánh mặt trời chiếu xiên vào, khi đang chầm chậmdi chuyển, rồi lưỡng lự chiếu gần người Lệ Trạch Lương. Tả Ý mới chú ý đến đôi mắt nâu sẫm của Lệ Trạch Lương. Lúc ấy, nhìn trong ánh nắng, một bên mặt anh vì ánhsáng từ bên kia chiếu đến tạo một quầng sáng vàng mờ nhạt, vừa nổi bật vừa uám. Trong mỗi một câu nói của anh đều không tìm ra khuyếtđiểm, cũng giống hệt mấy ngày trước đó, nhưng Tả Ý cảm thấy dường như có điềukì lạ. Trong một lúc, Tả Ý cảm thấy mình đứng cũng không được ngồi cũng khôngxong, ở trong này dường như trở thành vật bài trí dư thừa. Tả Ý nghĩ, mùa hè năm nay sao lại đến sớm thế này. 5. Thể chất của cô thiên về nhiệt, đời này sợ nhất lànóng, vừa đầu mùa hè sẽ cột tóc cao thành đuôi ngựa, nếu ở nhà một mình hay làđi dạo phố với bạn thì bới luôn thành một búi. Có điều cô lại là luật sư, bấtkể là ngồi trong văn phòng xem tài liệu hay gặp mặt đương sự đều nhất định phảinghiêm chỉnh, tóc tai phải chải không được để bù xù lỉa chỉa. Trước kia ở ĐườngKiều thì không sao, Kiều Hàm Mẫn không yêu cầu cao về điều này, chỉ khi nào rangoài gặp khách hàng sửa soạn chút là được. Đáng tiếc, cô hiện giờ ở Lệ thị,lãnh đạo đều ngày đêm chỉnh chu, trên dưới công ty càng không dám xuề xoà, mỗimột nhân viên nữ đến cả đầu ngón chân cũng không để lộ ra ngoài. Cô vẫn luônsuy nghĩ, Lệ Trạch Lương được làm bằng gì vậy, chẳng lẽ anh ta chưa từng cảmthấy nóng sao? Thứ Bảy nghỉ ở nhà lười nấu cơm, Tả Ý hẹn Chu BìnhHinh đi ăn ngoài, thuận đường ghé sang công ty lấy chút đồ đạc. Dù sao cũng là ngày nghỉ, cô mang đôi dép kẹp, mặc cáiáo hai dây và cái quần vải bông rộng thùng thình lang thang cùng Chu Bình Hinhtrong trung tâm thương mại, mua quần áo, rồi mua giày dép. Hai người thử quần áo, thử tới thử lui đến mức nhễnhại mồ hôi dù có điều hoà nhiệt độ. “Cô Thẩm.” Khi cô và Chu Bình Hinh đi ra, chợt nghe có người gọimình, gỡ kính râm quay đầu nhìn một vòng, không thấy ai hết, lại tiếp tục đi.Người đó lại gọi lần nữa, sau đó mới thấy ở ven đường có một người phụ nữ bướcxuống xe──là Mạnh Lê Lệ. “Cô Mạnh.” Tả Ý dừng bước. “Cô Thẩm ăn cơm chưa? Nếu chưa mời cô cùng dùng bữacơm đạm bạc.” Mạnh Lê Lệ thành khẩn mời, sau thấy Chu Bình Hinh lại nói, “Côđây cũng đi cùng nhé.” Mạnh Lê Lệ trang điểm rất kĩ, làn da trắng mịn màng,đôi môi hơi cong lên một chút, quả thật là mỹ nhân trời sinh. Cô ta chỉ lớn hơnTả Ý chừng hai, ba tuổi, hoàn toàn có thể ăn mặc tuỳ thích đúng tuổi, nhưng côta biết thân phận mình, cách ăn mặc không xuề xoà, giữ đúng quy tắc ăn mặc củamột thiếu phụ. Tả Ý nhìn sang Chu Bình Hinh. Cô biết tính Chu BìnhHinh hướng nội không thích giao tiếp với người lạ, hơn nữa bản thân Tả Ý cũngmuốn cuối tuần được tự do thoải mái, vì thế từ chối, “Cảm ơn cô Mạnh, chúng tôivừa ăn xong, lần sau cô rảnh tôi sẽ mời cô.” Mạnh Lê Lệ dù sao cũng trải qua giao tiếp xã hội đãlâu, mới nghe đã biết ý tứ của Tả Ý, không muốn kết thân với mình. Cô khôngbuồn, chỉ cười khẽ, rồi nói: “Vậy cũng được. Tôi đột ngột mời ở ngoài đường thếnày, thật làm cô chê cười rồi. Hôm nào đó tôi gọi điện hẹn cô Thẩm trước, đếnlúc ấy cô nhớ nể mặt nhận lời nhé.” “Chắc chắn rồi.” Tả Ý vui tươi hớn hở gật đầu. Nhìn theo Mạnh Lê Lệ đi rồi, hai người xách lỉnh kỉnhđi đến quán ăn lề đường mà mấy cô thường hay ghé qua. “Cánh gà nướng.” Tả Ý nói với phục vụ. Đây là món ăncố định mỗi lần cô đến. Tiếp đó lại bổ sung yêu cầu: “Không ớt, không hành, nhớđừng thêm dưa leo nha, không là không trả tiền á.” “Thịt bò phải bỏ nhiều cải với dấm.” “Bắp ngô thì...” Mỗi món cô gọi, còn phải kèm một đống điều khoản bổsung, báo hại chàng trai ghi món ghi thật lâu. “Chưa thấy ai từng tuổi này rồi, còn kén ăn đến vậy.”Chu Bình Hinh cười. “Mình chỉ là yêu cầu tương đối cao với đồ ăn thôi mà.”Tả Ý sửa lại. Một đống đồ ăn bưng lên, cuối cùng là hai cốc bia thơmướp lạnh. Tả Ý nhanh nhẹn nhấp một ngụm, sau đó đánh chén thoảthuê. Cô vốn được gọi là Một Ly Đã Gục, nhưng duy chỉ loạibia này là miễn dịch. Ngô Uy Minh cười nhạo cô: “Cái em uống mà gọi là bia ấyhả? Rõ ràng chỉ là 7up vị dứa.” “Cô Mạnh Lê Lệ kia mình mấy lần chỉ thấy từ xa, khôngngờ nhìn gần còn trẻ dữ quá.” Chu Bình Hinh nói. “Ừ, không lớn hơn hai đứa mình bao nhiêu đâu.” “Còn trẻ đã chết chồng, di sản nắm trong tay vẫn cóthể theo đuổi cuộc sống lần nữa, vậy cũng tốt.” Chu Bình Hinh than thở. Tả Ý nghe xong, nhìn xa xăm bình tĩnh nói: “Chỉ sợkhông phải muốn gì được đó, cái gì cũng đều phải trả giá. Hoàng gia không phảithương nhân bình thường tay trắng làm nên sự nghiệp, bề ngoài của một đại giađình luôn được che đậy. Bọn họ nếu để cô ta có được tài sản sợ rằng sẽ khôngcho phép cô ta nằm mơ giữa ban ngày lần nữa.” “A, cậu nói chuyện này, làm mình nhớ đến chuyện hômtrước. Nghe nói Mạnh Lê Lệ đã nhúng tay vào Chính Nguyên rồi.” Doanh nghiệpChính Nguyên mà Chu Bình Hinh nhắc đến là của cải lớn nhất của Hoàng gia. Tả Ý gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Vậy hả?” nhưngkhông quá giật mình. Cô luôn cảm thấy Mạnh Lê Lệ trong bất kì hoàn cảnh nàocũng có thể nắm chắc phần mình, tuyệt đối không phải hạng người nhu nhược chỉbiết khóc lóc. Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói như thế này: “Trongthiên hạ không có gì mềm yếu hơn nước, thế mà nó lại công phá được tất cả nhữnggì cứng rắn, chẳng chi hơn nó, chẳng chi thay thế được nó.” Nếu có thể chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã chinh phụcđược gia tộc kia, xem ra trước đây cô ta có thể bỗng chốc được lòng Hoàng ThếHiền không phải là ngẫu nhiên. Phụ nữ tuy rằng mềm yếu, nhưng nhất thiết đừng khinhthường. “Thật ra như chúng ta là tốt nhất, cứ là thành phầntrí thức sống yên ổn, vì một cái cánh gà cũng vui cả nửa ngày.” Lập tức ChuBình Hinh bắt đầu tiến hành tập trung tiêu diệt cánh gà trong chén. “Vậy chuyện tình của cậu vẫn yên ổn à, thật là kinhhoàng khủng khiếp.” Tả Ý nói rồi vói đôi đũa gắp thức ăn, bỗng phát hiện trongmâm lại có mấy cọng hành xanh um tươi tốt, không khỏi phát điên. Sau khi ăn xong, chồng Chu Bình Hinh đã gấp gáp đếnđón vợ về, Tả Ý đành một mình quay về công ty lấy đồ. Mới đến cửa cao ốc Lệthị, liền thấy một nhóm người rất đông từ bên trong đi ra. Đi đầu đương nhiên là Lệ Trạch Lương. Nhưng Lệ TrạchLương không phải tiêu điểm duy nhất trong nhóm người đó, bởi vì đứng bên cạnhanh còn một người đàn ông nữa. Người đó nếu chỉ so đường nét khuôn mặt thìkhông sắc sảo anh tuấn như Lệ Trạch Lương, nhưng tất cả hợp với nhau trên mặtanh ta lại không tầm thường. Người đó mặc bộ vét đen áo sơ mi cổ trụ, càng tônthêm nét đẹp khuôn mặt. Tả Ý đoán nhóm người đó chắc có lẽ vừa từ phòng họpra. Không ngờ mình đến không đúng lúc như vậy. Lệ Trạch Lương thấy Tả Ý đầutiên, thản nhiên liếc một cái nhìn cô chăm chăm, rồi dời tầm mắt. Tả Ý méo xệchmiệng, thái độ thay đổi sáng nắng chiều mưa này của anh ta cô sớm luyện thànhthói quen. Gặp cả nhóm người ăn mặc đứng đắn như vậy, sau đấy cô nhìn quần áotừ trên xuống dưới trên người mình, dự định quay lưng chuồn đi tránh mặt họ,đáng tiếc không còn kịp nữa. “Tả Ý──” Người đẹp trai kia cóchút kinh ngạc đứng từ xa gọi cô. Tả Ý đưa lưng về phía họ, mặt mày nhăn nhó, miệng lầmbầm một hồi rồi nhanh chóng đổi nét mặt, không thể trốn tránh đành xoay ngườilại, kèm theo nụ cười nói: “Xin chào, Chiêm tiên sinh.” 6. Người này là Chiêm Đông Quyến từng được Ngô Uy Minhgọi là nhân trung long phượng, chủ tập đoàn Đông Chính thành phố B. Trước kia khi làm việc với Ngô Uy Minh, Tả Ý thấy anhlà người có khá nhiều ưu điểm, nhưng miệng mồm nhận xét người khác quả rất độcđịa, có điều anh lại chẳng đả động đến Chiêm Đông Quyến, chỉ nói anh ta khônglão luyện bằng Lệ Trạch Lương, rõ ràng ấn tượng của anh với người này cũngkhông tệ. Dáng vẻ người này đúng là rất khá. “Em...” Chiêm Đông Quyến ngập ngừng. Không biết anh ta có biết Tả Ý đang làm ở đây không. “Cô Thẩm Tả Ý hiện giờ là luật sư của công ty chúngtôi.” Lệ Trạch Lương giới thiệu. Không hiểu vì sao, từ sau tai nạn xe lần trước, tháiđộ của Lệ Trạch Lương với cô đột nhiên trở nên xa lạ, lãnh đạm. Mỗi lần gặp mặtTả Ý đều là biểu hiện ngàn lần như một, gặp cô làm như sẽ bị lây bệnh truyềnnhiễm không bằng ấy. Trong công ty sau sự kiện “cầu thang” lúc trước bị mấychị em rỉ tai nhau, lần này lại sôi nổi phỏng đoán, “Không chừng là Lệ tiênsinh lại đổi khẩu vị.” Nguyên nhân của câu này là: đàn ông cảm thấy “đồ chay”mới mẻ, nhưng khi ăn nhiều mới thấy, hoá ra “thịt cá” vẫn ngon hơn. Hiển nhiên, mấy chị không đưa Tả Ý vào loại “thịt cá”mà đưa vào loại “trà thô”. Nghe Lệ Trạch Lương nói xong, Tả Ý thầm bổ sung thêm:hơn nữa còn là luật sư chuyên bị phân đi đối phó mấy chuyện lông gà vỏ tỏi linhtinh lặt vặt, không được phép hỏi đến việc lớn của công ty. “À.” Chiêm Đông Quyến đáp: “Chúng tôi đúng lúc đi ăncơm, nếu tất cả đều là người quen, Tả Ý cũng cùng đi luôn đi.” Ăn cơm... Ăn cơm... Lại là ăn cơm. Ông anh à, anh ăn cơm với tôi, hẹn tôi khi khác khôngđược sao, dù sao anh cũng đến thành phố A mà.──Đây làlời Tả Ý vô cùng muốn nói với Chiêm Đông Quyến, vậy mà lúc này bị ánh mắt dòhỏi của mọi người nhận chìm, đành nuốt nuốt nước miếng. “Tôi ăn rồi, vừa lúc về văn phòng làm thêm chútchuyện. Mọi người đi đi.” Cô nói. Lệ Trạch Lương không nhìn cô, cũng không nói tiếng nào.Dựa vào sắc mặt anh vốn không thể đoán được trong đầu người này rốt cuộc làđang suy nghĩ những gì. Nhưng nếu Lệ Trạch Lương không lên tiếng, người bên Lệthị cũng không ai dám phụ hoạ. Chiêm Đông Quyến như nhìn ra được, cười nói với LệTrạch Lương: “Lệ tổng, bảo luật sư của anh cho tôi chút sĩ diện nhé. Bằng khôngnhiều người thấy tôi bị cô gái xinh đẹp từ chối, tôi còn mất mặt đến mức nàonữa đây.” Tiểu Lâm đứng sau Lệ Trạch Lương lén ngắm Chiêm ĐôngQuyến một cái, người này nhìn bề ngoài lịch sự yếu ớt, da dẻ trắng nõn dáng vẻđiềm đạm nho nhã nói chuyện mềm mỏng, cũng đủ thông minh, chỉ cần Lệ TrạchLương mở lời, Tả Ý sao từ chối được. “Vậy đi cùng đi.” Quả nhiên, Lệ Trạch Lương trực tiếpban thánh chỉ. Vì thế, bọn họ cùng ngồi một xe. Lệ Trạch Lương và Chiêm Đông Quyến ngồi một bên, Tả Ývà tiểu Lâm ngồi đối diện hai người. Cô và Chiêm Đông Quyến bốn mắt nhìn nhau, đối thoạibằng tiếng bụng. Anh kéo em theo ăn cơm làm gì? Chiêm Đông Quyến nhìn cô nở nụ cười thật mê hoặc. Anh không biết em ghét mấy vụ này sao? Chiêm Đông Quyến vẫn tiếp tục cười. Huống chi sếp gần đây thấy em gai mắt, emtrốn còn không kịp nói chi ăn cơm. Anh còn muốn anh ta ức hiếp em? Anh có nhântính không vậy? Chiêm Đông Quyến vẫn cười, đồng thời nghiêng mặt, nháymắt ra hiệu về phía Lệ Trạch Lương. Trong óc loé lên, Tả Ý phút chốc liền hiểu. Anh huyđộng nhân lực đến Lệ thị cần bàn chuyện gì, Tả Ý vừa nhìn đã hiểu ngay. Có lẽanh cần cô ở giữa làm cầu nối, nói tốt vài tiếng giúp anh. Cô bỗng yên lặng, không phồng mang trợn mắt với ChiêmĐông Quyến nữa. Anh và cô không phải bạn bè bình thường. Đối phương mà gặp khókhăn là dù nước sôi lửa bỏng cũng dốc sức giúp đỡ. Nhưng lời nói của cô, có tácdụng với Lệ Trạch Lương sao? Nghĩ vậy, Tả Ý không khỏi đưa mắt nhìn trộm LệTrạch Lương, lại phát hiện anh ta đang nhìn cô, ánh mắt hờ hững thoáng qua. Tả Ý lập tức cụp mắt, tim đập thình thịch trong ngực,không biết vừa rồi cô với Chiêm Đông Quyến nói tiếng bụng có bị anh ta biếtkhông. “Chiêm tiên sinh với luật sư Thẩm quen nhau à?” LệTrạch Lương thuận miệng hỏi. “Chúng tôi là đồng hương.” Tả Ý đáp. Lệ Trạch Lương “à” một tiếng, rồi quay sang nhìn ChiêmĐông Quyến. Chiêm Đông Quyến cười: “Tôi và Tả Ý có chút thâm sâu.Nếu Lệ tổng có hứng, lát trên bàn ăn sẽ kể với anh.” Lần này, Lệ Trạch Lương lại “à” cái nữa, ý tứ sâu sa,sau đó lại cười theo nói: “Nếu đề cập đến chuyện riêng của luật sư Thẩm, tôi sợcó lẽ không được tốt lắm.” Tả Ý liếc qua liếc lại hai người, rút ra được địnhnghĩa: đàn ông một khi giả dối, thật sự rất ghê tởm. Bữa cơm cực kì áp lực. Cô bị Lệ Trạch Lương xếp ngồi ởmột góc bé tí, còn không cho phép cô góp chuyện được nửa câu. Trong phòng trừChiêm Đông Quyến ra, ai cũng hút thuốc, đương nhiên là noi theo gương Lệ TrạchLương. Cô rất ghét mùi khói thuốc, càng ghét việc bị buộc hítkhói thuốc. Chiêm Đông Quyến ngồi kế Lệ Trạch Lương bị người củaLệ thị một ly lại một ly thay phiên nhau mời rượu, càng uống sắc mặt càng trắngbệch. Cô thật thấy lo lắng. Anh vốn là người không dính đến rượu và thuốc lá,nhưng một khi làm ăn trên thương trường đôi khi cũng không tự chủ được chuyệnnày. Thế nên, Tả Ý vẫn cảm thấy Chiêm Đông Quyến khôngthích hợp làm thương nhân. “Vậy anh thích hợp làm gì?” Khi đó anh hỏi cô. “Làm mọt sách là hợp nhất.” Cô vì cuộc đời anh mà tạora nghề mọt sách này. Lệ Trạch Lương thì ngược lại, như trời sinh để làmthương nhân, tính cách rất kiên cường. Việc anh lừa tôi gạt này, chà, anh tathích nhất. Chiêm Đông Quyến ở tư thế cầu cạnh đến thành phố Athương lượng với Lệ thị. Trên thương trường có một quy luật, nếu anh không uốngrượu nhiều, đó là không thành thật, nên anh đối phó rất khổ sở. Còn ánh mắt LệTrạch Lương tựa như người ngồi dưới sân khấu xem kịch hay. Rượu qua ba lượt, Chiêm Đông Quyến đi toilet. Tả Ý thấy bóng lưng anh thì lo lắng, liền đi theo ra. Cô đi đến khúc quanh trước toilet, thì bị kéo vào mộtcăn phòng tối đen, cô định hét lên kêu cứu đã bị người ta dịu dàng che lại.Tiếp đó, đèn bật lên, cô mới nhìn rõ người đó là Chiêm Đông Quyến. “Anh biết em sẽ đi theo mà.” Chiêm Đông Quyến nói. “Làm em sợ muốn chết, còn tưởng cái tên...” Tả Ýnói. “Em cho là ai?” Tả Ý không muốn nói với anh chuyện Chu An Hoè, nênchuyển đề tài: “Anh say chưa?” “Vẫn khoẻ, tạm thời còn chịu được.” Chiêm Đông Quyếnnói rồi nâng mặt cô, “Em nhíu mày hoài chi vậy?” “Chuyện vịnh Lam Điền em nhất định sẽ hết sức giúpanh, anh không cần lo lắng.” Cô nói rất dứt khoát. “Vừa rồi nói đùa với em thôi, không cần em giúp vội.” “Đông Quyến...” “Tự nhiên nghe em gọi vậy anh cảm thấy rất mới lạ.”Chiêm Đông Quyến cười, “Hôm nay ép em đi theo đơn giản chỉ là muốn gặp em nhiềuhơn, lần trước em về nhà lại vội vàng đi, đến khi Minh Hạo nói lại anh mớibiết, nhiều lần không gặp, em hình như đang trốn tránh tụi anh thì phải.” “Làm gì có, em bận điên luôn chứ bộ, anh chỉ đoán mò.” Lúc này mới ngấm rượu, Chiêm Đông Quyến đột nhiên cảmthấy choáng váng. Anh khom người dựa đầu lên vai Tả Ý. “Anh hơi nhức đầu, cho anh dựa một chút.” Tả Ý thở dài, đưa tay sờ sờ tóc anh, “Anh đừng cậykhoẻ. Nhìn anh ốm quá.” Nghe tiếng cô trách cứ, Chiêm Đông Quyến hiểu ý cườikhẽ, “Trước kia chẳng bao giờ nghĩ Tả Ý cũng có ngày dịu dàng thế này.” “Được lắm, tiện nghi bị anh chiếm đủ rồi, hai chúng tacòn cùng lúc mất tích không về nữa người ta sẽ nghi ngờ.” Tả Ý nhẹ nhàng đẩy anh ra, Chiêm Đông Quyến cũng nhânđó đứng thẳng dậy. Hai người đi chung, khi đến cửa Chiêm Đông Quyến radấu bảo cô vào trước, còn mình thì dựa tường chờ một lát sẽ vào. “Này.” Tả Ý đẩy cửa rồi quay lại gọi anh. “Hm?” Anh ngẩng lên. “Cám ơn.” Cô không hiểu sao lại cám ơn anh. “Không cần.” Nhưng anh lại hiểu được, cười với cô. Tả Ý vào bàn ngồi xuống, thấy Lệ Trạch Lương đang hútthuốc. Không biết cô có phát hiện ra không, vừa nãy lúc côlải nhải cằn nhằn Chiêm Đông Quyến, Lệ Trạch Lương đã đi ngang căn phòng đó hơnnữa lại còn dừng lại ở ngoài một thoáng. 7. Cô ngồi hồi lâu, Chiêm Đông Quyến mới chậm rãi quaylại. Tinh thần của anh tốt hơn so với lúc trước khi rờiphòng, phải chăng sau khi cô vào, anh đã một mình ói ra hết không. Cô biết cóvài người nếu uống đến mức khó chịu trong người sẽ ói ra, sẽ thấy khoan khoáihơn rất nhiều. Tả Ý vốn đã ăn cơm rồi, nên cô hoàn toàn không ăn thêmđược miếng nào nữa. Với lại, trong phòng này cô chỉ là tép riu, chẳng mấy aichú ý đến cô. Phòng mù mịt khói thuốc làm cô muốn ói, chỉ mong ông Trời phù hộcho bữa cơm này mau mau kết thúc. Cô không có việc, nhưng không thể vì buồn chán mà lấydi động ra chơi game được, làm vậy sẽ khiến Lệ thị bẽ mặt. Cho nên, cách thứcgiết thời gian duy nhất của cô là khuôn mặt mỉm cười, làm bộ như tập trung tinhthần nghe họ bàn chuyện. Thời điểm này, cũng nên làm rõ thân phận người đi theoChiêm Đông Quyến. Có hai người thân cận nhất bên cạnh Chiêm Đông Quyến,một là thư kí nam của anh, họ Lý; còn người kia có lẽ là quản lí họ Triệu củaphòng quan hệ xã hội, khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng không phải nghiêng nướcnghiêng thành, nhưng ánh mắt đó lúc nhìn ngắm xung quanh rất là mê người. Quản lí Triệu quả thật tửu lượng cao, nên nhìn chungđều do cô nàng đối phó với Lệ Trạch Lương. Người đẹp mời rượu, lại còn mời cungkính nữa chứ, làm sao có lí do không uống cho được. Không biết Lệ Trạch Lương mới ngà ngà hay đã say, hayanh ta bình thường cũng thích mắt liếc mày đưa với người đẹp, mà càng nói càngăn ý với người đẹp họ Triệu. Tả Ý không khỏi mắng thầm: uống, uống, uống, uốngcho chết luôn đi. Trong lòng cô vừa mắng xong lại thấy Lệ Trạch Lương cố ý vôtình liếc sang ngắm cô một cái. Không thể nào, lẽ nào cả lời cô mắng anh ta cũng cảmnhận được sao? Vì che giấu oán ghét của mình, cô chột dạ vội vàngquay sang anh cười ngây ngô. Lần này lại rơi vào mắt người đẹp Triệu. “Ồ! Lệ tổng anh nhìn xem, chúng ta để cô Thẩm lạc lõngrồi.” Cô nàng lập tức đứng lên, bảo người phục vụ rót hai ly rượu, “Cô Thẩm, côlà bạn của Đông Quyến, cũng là bạn của Triệu Lăng Phi tôi. Khó được dịp thếnày, tôi mượn hoa hiến Phật nhờ bàn tiệc của Lệ tổng mời cô một ly.” Rất ít người xưng hô với sếp mình như vậy, Tả Ý thoángbất ngờ, có điều việc này không liên quan đến cô. Nói rồi, Triệu Lăng Phi một tay cầm ly, tay kia đưa lythứ hai đến trước mặt Tả Ý, “Cô Thẩm, tôi mời cô.” Còn chưa nói xong, Chiêm Đông Quyến đã ngăn cản: “LăngPhi, cô ấy không uống rượu, cô đừng làm khó cô ấy.” Triệu Lăng Phi không nói hai lời, nghe sếp nói thế vẫnkhông lấy lại ly rượu, ánh mắt chuyển qua Lệ Trạch Lương, “Lệ tổng, cô Thẩm củacác anh không uống rượu, anh xem tục ngữ nói quân tử phải thương hương tiếcngọc, anh có nên thay mặt không nhỉ?” Vừa rồi, cô nàng mời rượu Lệ Trạch Lương, chỉ cần đưađại lí do, Lệ Trạch Lương ai cũng không từ chối. Nhưng riêng lần này anh lạicười nhẹ, “Tôi thấy người thương hương tiếc ngọc là Chiêm tổng mới phải, tôi cứthế giành mất tâm nguyện* thì thật không tốt.” Lệ Trạch Lương chẳng những để Triệu Lăng Phi đạp phảiđinh mềm, còn đá quả bóng về phía Chiêm Đông Quyến. May mà người này khi nói chuyện phát âm rõ ràng, bằngkhông sẽ khiến người khác nghe thành giành mất tâm ý**, thì Thẩm Tả Ý cô saodám còn ở lại công ty. Tả Ý cười lạnh trong lòng, Lệ Trạch Lương anh giỏi lắm,trước mặt nhiều người dám “chơi” tôi. (*: 夺人所愿:đoạt nhân sở nguyện: giành mất tâm nguyện; **: 夺人所爱:đoạt nhân sở ái: giành mất tâm ý; 2 câu này chỉ khác nhau có chữ cuối.) Không ngờ Chiêm Đông Quyến cũng là người chính trực,Tả Ý thấy ánh mắt anh dự định uống cạn. Cô biết ly rượu này không làm gì đượcChiêm Đông Quyến. Nhưng nếu anh uống hết ly này thay cô, chỉ khiến Lệ TrạchLương cứ nhắc đến cô không ngừng mất. Vì thế, cô đứng dậy, hai tay bưng ly nước cam trướcmặt, “Không dám nhờ Lệ tiên sinh uống giúp. Quản lí Triệu, tôi quả thật khônguống được rượu, giờ lấy nước thay rượu uống cạn với cô, coi như đây là toàn bộthành ý của tôi rồi.” Nói rồi, cô ừng ực uống cạn ly nước cam. “Chiêm tổng và luật sư Thẩm chúng tôi là người quen cũà?” Lệ Trạch Lương dựa lưng vào ghế như lơ đãng hỏi han. “Hai chúng tôi cùng lớn lên.” Chiêm Đông Quyến nói. “Ồ? vậy là thanh mai trúc mã rồi.” Lệ Trạch Lương lộvẻ không giật mình lắm, giống như trước kia đã biết được rồi. Bữa cơm này ăn đến khuya. Lệ Trạch Lương cho người đưa Chiêm Đông Quyến về kháchsạn. Nhìn Chiêm Đông Quyến đi khỏi, anh ra vẻ chăm sóc, thân thiết hỏi: “CôThẩm một mình làm thế nào về đây?” Vờ vịt quan tâm cô. “Tôi đón xe.” Tả Ý thức thời nói. Anh gật đầu, hiển nhiên là hài lòng với câu trả lờilần này. cdcd Tả Ý trên xe taxi nhận được điện thoại của Chiêm ĐôngQuyến. “Chúng ta đi uống cà phê.” “Không muốn.” “Vậy uống trà.” Chiêm Đông Quyến lập tức thay đổi đềnghị. “Cả ngày ăn uống tiệc tùng. Vừa rồi sao anh không nói,em gần về đến nhà rồi.” Tả Ý nói. “Anh nói giúp em một câu, tên họ Lệ đó chỉ ước đượcnuốt sống anh. Nếu anh tiếp tục giở trò trước mặt anh ta hẹn em uống cà phê,chậc chậc chậc, khó tưởng tượng nhe...” “Ê, nè, nè, em với anh ta quan hệ trong sáng lắm nha,anh đừng nói bậy được không?” “Anh cũng muốn rất trong sáng mời em chén trà mà.”Chiêm Đông Quyến nói. “Anh có phiền không vậy.” Tả Ý tức giận nói. “Tiểu Ý...” Chiêm Đông Quyến không giận chút nào, “Lâulắm rồi anh không gặp em.” “Nhảm, rõ ràng là hai mươi phút trước vừa gặp.” “...” Chiêm Đông Quyến không thèm đáp. “Alo.” “...” Đầu kia điện thoại vẫn im lìm. “Anh đừng nhỏ mọn quá được không vậy?” “...” “Đông Đông──” Côkhông nhịn được gọi tên tục của anh. “...” Anh khăng khăng im lặng. “Được, được rồi, chúng ta uống trà.” Tả Ý đầu hàng. Người này cứ thích lợi dụng nhược điểm của cô. Ai bảotrước kia cô đóng hoàng đế, anh đóng hoàng hậu làm chi, tật xấu này đều do côtập quen. Hẹn gặp Chiêm Đông Quyến ở quán cà phê xoay trên tầngcao nhất của khách sạn, Tả Ý vừa đến cửa đã thấy anh ngồi dựa trước cửa sổ chờcô. Chiêm Đông Quyến hoàn toàn không còn tính khí trẻ conlúc nói chuyện trong điện thoại với cô, mặt quay ra ngoài cửa sổ nhìn đèn đuốcrực rỡ, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đấy. Ngũ quan anh thanh tú, làn da rấttrắng, khiến người bên cạnh liên tục liếc nhìn. Có người phụ nữ trẻ đi qua bắtchuyện: “Xin hỏi, chỗ này có ai ngồi không?” Anh híp mắt, dịu dàng cười: “Xinlỗi, tôi đang đợi bạn gái.” Lúc uống trà, Tả Ý kể lại sự việc gần đây, nhất lànhắc đến thái độ kì lạ của Lệ Trạch Lương đối với cô. “Cẩn thận tai vách mạch rừng, bị người của công tynghe được là em thê thảm.” Chiêm Đông Quyến nói. Tả Ý ngớ ra, không thèm để tâm tiếp tục tả oán. Đột nhiên, Chiêm Đông Quyến hỏi cô: “Lệ Trạch Lương cónói gì với em không?” “Nói gì là nói gì?” Cô nhất thời không hiểu Chiêm ĐôngQuyến nói đến phương diện nào. “Không có gì.” Anh quay đi, cố ý không nhìn cô. “Ê, anh đừng nói một nửa rồi thôi được chứ?” Tả Ý truyhỏi. “Nói...” Chiêm Đông Quyến ngừng một hồi, “Nói em lúctức giận đặc biệt đáng yêu.” Tức thì, anh khó thấy được nụ cười, lại cười thật gianxảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]