Cuộc sống hàng ngày của Dương Vọng Kiệt vô cùng bìnhlặng, và quá nhàm chán, chỉ từ nhà đến công ty và ngược lại, thứ bảy thì tăngca.
Nhà anh ở một huyện cách đây mấy trăm cây số, nên saukhi tốt nghiệp đại học không dễ dàng gì mới được ở lại thành phố A. Gia cảnhkhông có gì đặc biệt, cha mẹ đều là công nhân về hưu sống ở huyện.
Vì học ở thành phố A hết bốn năm, lại thêm lăn lộn làmviệc nhiều năm, nên bạn bè quen biết cũng nhiều. Còn quen Thẩm Tả Ý, thuần tuýchỉ là một sự trùng hợp.
Một tuần nọ anh được nghỉ phép năm, nên mới về nhà mộtchuyến. Đối với chuyện anh vẫn còn độc thân, mẹ anh thấy hơi lo lắng, vì vậyđiện thoại cho cô cháu họ ở thành phố A, giao nhiệm vụ này cho cô cháu.
Anh không phải cố ý sống độc thân mà do cảm thấy nếukhông có ai thích hợp, vậy thì cân nhắc sau đã.
Cuối tuần, người chị họ hẹn anh đến nhà ăn cơm.
“Vọng Kiệt, em có yêu cầu gì không? Nói ra chị sẽ choem ý kiến.”
“Hợp là được.” Anh không biết trả lời thế nào, chỉthuận miệng nói đại.
Theo khía cạnh khách quan mà nói, ít nhất đối phươngkhông bị nặng gánh gia đình.
“Vậy là môn đăng hộ đối à.”
“Tàm tạm là được.” Trước sự thẳng thắn của chị, anhhơi chút ngượng ngùng.
“Trong công ty anh rể em có cô gái cũng được lắm. Tínhtình khá tự lập, không như mấy cô gái trẻ chơi bời bây giờ.” Chị nói. “Nhưngcũng ở ngoài tỉnh.”
Sau đó, cho anh xem một tấm hình.
Đó là tấm hình chụp chung, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-ngon-ta-y/67504/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.