Triển Hoài Xuân vừa vào phòng liền nhận ra A Du có biến hóa.
Trước đây khi hắn trở về, nàng sẽ cười nghênh đón, sau đó làm bộ vôtình nhìn về phía tay hắn, bởi vì hắn thỉnh thoảng sẽ mang đồ về chonàng. Hắn có mang, nàng sẽ cúi đầu che giấu vẻ vui sướng, hắn khôngmang, thần sắc nàng như thường nhưng không phải là không thất vọng.Nhưng hôm nay, nàng quy củ cúi đầu đứng ở đằng kia, không phải sợ hắnmới không dám nhìn hắn, mà là mặc dù sợ, nhưng vẫn nỗ lực làm bộ trấnđịnh, như những nha hoàn khác chờ nghe hắn phân phó.
Muốn dùng phương thức này biểu đạt sự bất mãn của mình sao?
Triển Hoài Xuân trực tiếp đi thẳng vào nội thất.
Thấy không bị rầy la, A Du thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lo lắng chờđợi một chút, sau khi xác định người bên trong không có ý định phân phónàng làm việc, nàng liền ngồi xuống chiếc giường ở gian ngoài, với taylấy giỏ kim chỉ, thêu tiếp chiếc khăn tay mà nàng đang làm dở.
Mãi đến tối khi cơm đã mang đến, bên trong cũng không có động tĩnh.
A Du đứng do dự ngoài cửa nội thất một chút, sau cùng lấy can đảm kêu: “Thiếu gia, nên dùng cơm tối thôi.”
Không ai đáp lời, nhưng có tiếng bước chân đến gần.
A Du cúi đầu thối lui đến một bên.
Triển Hoài Xuân đi ra, không hề nhìn nàng, bước thẳng đến giườngngoài. Khi cầm đũa thì liếc mắt nhìn sang bên kia, thấy nàng không có ýbước đến, hắn cười nhạt, nhìn bộ chén đũa phía đối diện một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364862/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.