Ngoài miệng thì A Du nói hiểu, nhưng đầu vẫn cứ cúi, Triển Hoài Xuânnhìn thấy rất mất hứng: “Trước đây ở trước mặt tôi như thế nào thì vềsau vẫn cứ như thế ấy, đừng học cái trầm lặng ù lì của những nha hoànkia, làm mất khẩu vị của tôi.”
Hai ngày nay quả thật hắn không ăn gì nhiều, A Du nhìn thấy hết cả,muốn đáp ứng, nhưng lại có chút hơi khó xử, siết ngón tay nói: “Tôi,trước đây tôi như vậy quả thật là không có phép tắc, ngộ nhỡ lại chọcthiếu gia tức giận. . .”
“Tôi không có dễ tức giận vậy đâu, chỉ cần cô đừng có chọc giận tôi,thì tôi càng thích nhìn cô cư xử tự tự nhiên trước mặt tôi hơn.” TriểnHoài Xuân dời mắt, hai bên tai nóng bừng, hắn đã từng nói chuyện với một cô gái như vậy bao giờ đâu? Nhưng còn nàng thì ngốc, chẳng biết lòngngười tốt, luôn luôn nghĩ xấu về hắn.
A Du cúi đầu nên không nhìn thấy sự khác thường của hắn, nghĩ thầmchỉ cần sau này nàng không ra khỏi cửa, không cho nam nhân khác đụngchạm, hẳn là sẽ không chọc hắn giận nữa, liền gật đầu: “Tôi nghe thiếugia.”
Lúc này sắc mặt Triển Hoài Xuân mới dễ nhìn một chút.
Nhất thời hai người đều không lên tiếng, A Du liền tiếp tục chải đầu giúp hắn.
Triển Hoài Xuân cũng tiếp tục quan sát cô nương trong gương, ánh mắtlia lia quanh lỗ tai nàng, cũng không có nhìn kỹ, “Cô thích đôi khuyêntai kia?”
A Du nào dám nói thích, liền vội vàng lắc đầu.
Sợ thế cơ à, Triển Hoài Xuân bị nàng chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364864/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.