Triển Hoài Xuân và Tiêu Nhân càng đi càng gần, ba nàng nha hoàn vẫnkhông để ý thấy điều đó, nhưng Trương Nhị lang đã trước tiên đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Triển Hoài Xuân. Mắt thấy ánh mắt kia bén như mắt chim ưng liếc nhìn tay hắn nắm cánh tay A Du, tim Trương Nhị lang đậplộp bộp, tâm tư nào đó phảng phất như bị nhìn thấu, lúc này mới như phải bỏng buông lỏng tay ra.
“Nhị thiếu gia đã trở về.” Trương Nhị lang khiêm tốn cúi đầu khomlưng chào Triển Hoài Xuân, trán rịn mồ hôi. Gia đình giàu có kỳ thựckhông cho phép các nha hoàn tự ý ra ngoài, nhưng tất cả các phủ lớn nhỏđều có chuyện như thế, chỉ cần các nha hoàn hối lộ cho bà tử thủ cửa,làm việc cẩn thận lại không phạm gì sai, thì các vị chủ nhân cũng dầndần ngầm cho phép. Trước đây hắn đến đây bán đồ cũng có gặp qua TriểnHoài Xuân vài lần, vị Nhị thiếu gia này mỗi lần mắt đều nhìn thẳng màđi, không biết hôm nay sao lại tới đây, hơn nữa còn cho thấy rõ là đangnổi nóng. Tuy hắn không phải hạ nhân của Triển gia, nhưng hắn cũng không muốn chọc vị đại gia này tức giận.
Triển Hoài Xuân không để ý tới hắn, mắt trừng A Du: “Cô ra đây làm gì?”
A Du đã quá rõ hắn, chỉ miết mắt liền biết hắn đang rất tức giận, vội cúi đầu giải thích: “Tôi muốn mua đồ.” Thấy Đan Quế Đan Hà đều rất sợsệt, lẽ nào ra ngoài mua đồ cũng vi phạm quy củ? Ma ma chỉ nói khôngđược tự tiện rời phủ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364860/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.