Mới đó Julie đã giận tôi hơn một tháng trời, cứ tưởng cậu ấy sẽ còn giận tôi lâu hơn nữa, không chịu về Việt Nam chơi với tôi. Nhưng bỗng đến một ngày, khi Quân đưa tôi đến cửa hàng, trước khi đi vẫn như thường lệ đặt lên trán tôi một nụ hôn, thì toàn bộ những cử chỉ thân mật đó đã lọt vào tầm mắt của Julie.
Đợi sau khi Quân lái xe đi, cậu ấy mới xuất hiện, thái độ lạnh nhạt như người xa lạ:
- Chào cô chủ, tôi muốn mua một chai nước hoa mà giúp con người ta lấn át đi cảm giác bực bội.
Sự có mặt của Julie làm tôi vui không kể siết, tôi chạy tới muốn ôm lấy cậu ấy nhưng Julie giơ tay ra trước ngăn không cho tôi đến gần:
- Tôi và cô là người xa lạ, đừng có bắt quàng với tôi.
Nhìn biểu cảm xa cách của Julie, tôi buồn cười không thôi. Mặc cậu ấy giữ khoảng cách tôi vẫn mặt dày nhào vào ôm. Julie càng cố tách tôi, tôi càng ôm chặt, dụi đầu vào cách tay cậu ấy làm nũng:
- Quỳnh Nhi tiểu thư à, mình nhớ cậu lắm, câu đừng giận mình nữa mà.
- …
- Sao lần này cậu giận lâu thế? Cậu nỡ lòng để mình bơ vơ không có ai tâm sự sao?
- …
- Quỳnh Nhi… Julie… Cô bạn thân xinh gái, siêu đáng yêu của mình ơi…
Hết nghe nổi tôi mè nheo, Julie bày ra dáng vẻ nghiêm nghị nói:
- Trương Khiết Đan, cậu thôi ngay đi nhé. Đừng có dụ dỗ mình, mình chưa hết giận cậu đâu.
- Câu đến đây tìm mình thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875782/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.