Cuối cùng tôi cũng biết mình lo sợ điều gì. Đó là sợ mất đi Quân. Tôi đã từng nói nếu phải rời xa anh, tôi nhất định sẽ không bị lụy, nhưng giờ phút nay thấy chị trở về ôm trầm lấy Quân, trái tim tôi đã không ngừng nhói đau.
Vẫn biết hai người họ rất yêu thương nhau, còn tôi và Quân chẳng là gì cả. Đến giờ ngoài vỏ bọc là vợ chồng thì chúng tôi không hề có bất kì ước hẹn nào và Quân chưa từng nói yêu tôi.
Thật lòng tôi rất muốn cùng chị đánh cược một lần, cược xem ở thời điểm hiện tại Quân sẽ chọn tôi hay chị Linh Đan. Thế nhưng tôi không có tư cách đó bởi tôi là người nợ chị, nếu không vì cứu tôi, tai nạn không xảy ra, chị đã sớm trở thành vợ của anh. Suy cho cùng tôi chỉ là người thay thế, một người đến sau thì lấy tư cách gì đòi chen chân vào cuộc tình của họ.
Chị thấy tôi im lặng liền hỏi:
- Hay em đã có tình cảm với Quân?
Tôi giật mình, không dám thừa nhận:
- Em… không phải…
Tôi không hề biết lời nói dối nhắm che đạy tình cảm của mình để chị yên tâm lại trở thành thứ vũ khí ghim thẳng vào trái tim Quân, hoàn toàn chọc giận anh. Ánh mắt anh sâu đen hun hút nhìn tôi chằm chặp như muốn mổ xẻ nội tâm tôi. Tôi không chịu nổi sự lạnh lẽo tản ra từ đôi đồng tử đó nên rũ mí mắt né tránh anh.
Chị Linh Đan khoác cánh tay Quân, hài lòng nói:
- Tốt nhất là vậy vì chị không cho phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875783/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.