Đêm đó tôi nằm trong vòng tay Quân được lúc thì chìm vào giấc ngủ say đến tận sáng hôm sau khi người nào đó khẽ cử động mới giật mình tỉnh giấc. Tôi không còn nằm sấp trên ngực Quân mà nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay Quân, chân tay vắt vẻo qua người anh ta.
Tôi bị đánh thức thì ngó đầu nhìn lên, sắc mặt Quân tỉnh bơ như người đã dậy từ lâu. Anh ta liếc mắt xuống dưới, hất hàm nói:
- Hôm qua có người bảo không cần gối ôm như tôi, vậy mà quắp chặt quá nhỉ?
Nghe vậy, tôi lập tức nhấc chân tay mình ra khỏi người Quân, chống tay xuống giường lồm cồm ngồi dậy. Tôi bắt chước câu nói trước đây của Quân:
- Ngủ say sao kiểm soát được tay chân. Anh làm như mình báu lắm đấy, tôi không thèm.
Quân mím môi cười, chống tay dưới đầu:
- À… Trả treo cơ đấy.
- Anh dậy đi. Trả giường cho tôi.
- Giường của bệnh viện, giường nào của cô mà đòi?
- Giường bệnh viện là dành cho bệnh nhân, anh có phải bênh nhân đâu.
- Nhưng tôi thích nằm, có giỏi thì đẩy được tôi xuống đi.
- Anh vô lý vừa thôi.
- Ừ.
Tôi không nói lại cái bản mặt chai lì của ai kia đang nhởn nhơ cười tủm tỉm. Tôi bực mình bảo:
- Anh thích thì nằm đây cả ngày luôn đi, từ ngày này qua ngày khác cũng được. Tôi nhường cho anh đấy.
Nói rồi, tôi lóc cóc xuống giường vào phòng vệ sinh cá nhân, thỉnh thoảng lại ngó ra bên ngoài thấy Quân đang nói chuyện điện thoại, lát sau tôi đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875771/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.