Tôi hôn mê suốt gần 4 tiếng đồng hồ, cho đến khi cảm nhận được thứ gì đó nhẹ nhàng phủ lên người mới lờ mờ mở mắt. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Hứa Thành Quân, anh ta đang khom lưng đắp chăn cho tôi. Thấy tôi đã tỉnh, sắc mặt anh ta thoáng nét mừng rỡ nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ trầm ổn, tĩnh lặng trước giờ. Quân đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, lời nói rõ ràng là mắng mỏ nhưng không hiểu sao tôi lại nghe ra như có cả sự quan tâm trong đó. Quân bảo:
- Tỉnh rồi đó hả? Có biết thiếu chút nữa là chết cháy luôn không?
- …
- Trong người thế nào? Đau ở đâu phải nói.
Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, miệng khô khốc nói:
- Chỗ nào cũng đau.
- Thương tích đầy mình không đau mới lạ đấy.
- Tôi khát nước… Anh rót giúp tôi ly nước được không?
Quân không trả lời mà đi thẳng đến bàn rót một ly nước đây mang qua cho tôi.
- Uống đi.
- Cảm ơn anh.
Đợi tôi uống xong đưa lại ly cho Quân rồi mới hỏi:
- Đinh Khắc Hùng, hắn ta…
Chưa đợi tôi nói hết câu, Quân đã trả lời:
- Trước khi bị bắt về đồn, suýt thành chó thui.
- Là sao?
- Hắn nhặt được bật lửa mà lúc tôi đánh nhau bất cẩn làm rơi, định đốt cô nhưng tự chuốc họa vào thân thành ra đốt mình. May cho hắn ở đó có cát nên công an kịp dập lửa cứu được hắn.
Chuyện Hùng gây ra với tôi quá vô nhân tính nên đây cũng xem như quả báo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875770/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.