Giờ phút này Quân có trù ẻo thì tôi cũng cắn răng cảm chịu. Tôi sợ hãi đến nỗi nói không lưu loát, run rẩy cầu cứu anh ta:
- Quân… cứu tôi. Tôi bị người ta bắt cóc… cứu tôi với…
Giọng Quân khẩn trương hỏi tôi:
- Sao? Cô đang ở đâu?
- Tôi không biết… Anh mau đến cứu tôi đi… tôi sợ lắm. Tôi bị bắt đến một căn biệt thự… Anh ta tên Đinh Khắc Hưng là người yêu cũ của chị Linh Đan… Anh ta muốn làm nhục tôi... anh cứu tôi với… Huhu…
Tôi bật khóc thành tiếng hy vọng Quân thường tình đến cứu giúp. Anh ta trấn an tôi:
- Bình tĩnh. Đừng sợ. Cố gắng kéo dài thời gian. Tôi sẽ tìm được cô.
Ba chữ “tìm được cô” của Quân làm tôi bớt sợ hãi phần nào. Một cảm giác an tâm và niềm tin mãnh liệt rằng Quân sẽ tìm thấy tôi. Nước mắt tôi không biết vì sợ hay vì điều gì khác mà rơi càng nhiều hơn, khóc nấc thành tiếng, nói không suy nghĩ:
- Anh nhanh lên nhé… Tôi muốn về nhà với anh… tôi không muốn ở đây… Huhu…
- Được. Đợi tôi.
- Đừng tắt máy… được không? Tôi không muốn bị bỏ lại một mình.
Tôi vừa nói đến đó, còn chưa kịp nghe được câu trả lời của Quân thì Hùng đẩy cửa đi vào. Thấy tôi đang nói chuyện với chiếc điện thoại, anh ta tức giận lao tới cầm lên. Nhìn tên người hiển thị trên màn hình là Hứa Thành Quân, sắc mặt anh ta đanh lại, rít lên:
- Đến giờ này em vẫn còn tâm trí nhớ tên nó? Được lắm Trương Linh Đan, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875769/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.