"Hừm... Cô đang muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt sao?"
Lộc Miên nhíu mày nhìn Lưu Vỹ. Cô nghe không hiểu anh đang nói điên nói khùng chuyện gì nữa. Cái gì mà lạc mềm buộc chặt? Là anh tự tới tìm cô mà, chứ cô đâu có yêu cầu anh phải tới.
Lưu Vỹ âm thầm quan sát người trước mặt. Biểu cảm này của cô hình như là không đúng lắm. Lẽ nào không như anh nghĩ? Là cô thật sự vô tình để quên hay là do cô cố tình để lại? Nhưng mà nhìn kĩ lại thì biểu cảm của cô hình như là thật, hay là... do anh tự mình nghĩ xấu về cô?
"Anh... bị mắc chứng ảo tưởng sao?"
Nếu không thì chạy tới đây tìm cô rồi nói mấy câu vớ vẩn đó làm gì? Lạc mềm buộc chặt... Buộc cái não úng nước nhà anh sao? Cô đâu có rảnh! Chỉ có ánh rảnh rỗi chứ cô thì không.
"Anh nhìn tôi làm gì? Tôi nói không đúng sao?"
"Có giỏi thì lập lại lần nữa xem!"
"Anh bị mắc chứng... Ưm..."
Lời chưa nói hết đã bị chặn lại. Ai đó đưa tay giữ chặt gáy cô, đôi môi mỏng cúi xuống chiếm lấy môi cô. Lộc Miên trừng mắt nhìn anh, kết quả cánh môi dưới lại bị anh cắn. Cô nhắm mắt nhíu mày, hai bàn tay nắm chặt lấy vạc áo sơ mi phẳng phiu của anh mà siết chặt.
Cảm giác kì lạ lại bất chợt ập đến. Lưu Vỹ dùng cánh tay còn lại ôm lấy bờ eo nhỏ của cô, nụ hôn giận dữ ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657843/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.