Lộc Miên vừa mới ăn xong thì đã bị điện thoại gọi làm phiền. Không cần nhìn thì cũng biết là ai gọi. Điện thoại của cô đã rơi mất ở đâu rồi, đây là điên thoại mới z số điện thoại thì chỉ có hai người biết mà thôi. Nhưng có thể gọi cho cô bất kể mọi lúc thì chỉ có một người...
"Em nghe."
"Em đang ở đâu?"
"Cái quán gần Bar."
"Về ngay lập tức."
"Anh... Có chuyện gì sao?"
"Em gây ra chuyện gì còn không biết sao? Về ngay."
"Vâng!"
Tắt máy, Lộc Miên âu sầu nhìn Tự Nhất. Anh nghe tất thảy đoạn đối thoại kia nên cũng lo lắng.
"Chuyện gì vậy?"
"Em cũng không biết nữa."
"Em mau về đi. Anh sẽ gọi lại cho em sau."
"Anh không về với em sao?"
"Không! Tối nay anh có ca trực."
"Vậy em đi trước."
Lộc Miên vội vã rời đi, Tự Nhất ngồi đó nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn mà cảm thấy đau lòng. Cô gái nhỏ này đã chịu đựng quá nhiều khổ sở. Anh thật sự chỉ muốn ôm cô vào lòng mà bảo vệ và che chở đến hết đời. Nhưng tiếc thay, cô lại chẳng cho anh một cơ hội nào cả. Thôi thì vạn sự tùy duyên, hết duyên thì tự đi. Nhưng dù sau này cô có yêu ai đi nữa thì anh cũng vẫn hy vọng cô sẽ được hạnh phúc, bình yên đến hết nửa đời còn lại.
Lộc Miên vừa vào đến cửa sau của quán thì đã bị Thanh Khiêm giữ lại. Với cương vị là một người anh trai, anh dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657845/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.