Câu nói của anh khiến cô bất ngờ đến bất động. Cô im lặng quan sát người trước mặt, nơi mềm mại nhất trong lòng bắt đầu đập loạn lên. Chỉ là trong phút chốc, cô lại mỉm cười đầy xót xa. Những người đến đây đều là để dùng tiền mua vui. Nói đôi ba lời hoa mỹ thì có đáng là gì đâu.
Nghĩ đến đó, cô khẽ cúi đầu chào cười nhạt. Hai hàng lông mi cong vút che đi biểu cảm bên trong đôi mắt xinh đẹp kia. Lưu Vỹ nhíu mày nhìn cô, vừa thấy đau lòng lại thấy có chút xót xa.
"Sao vậy?"
"Buông tôi ra! Anh muốn tìm người vui vẻ thì nên tìm người khác đừng tìm tới tôi."
"Tìm người vui vẻ?"
"Tôi... không bán thân. Anh hiểu chưa!"
"Hình như em hiểu lầm ý tôi rồi."
"Hiểu lầm?"
Trong cái nơi dùng tiền mua vui này, mười người thì đã có đến mười một người giả vờ thanh cao. Lời ngon tiếng ngọt, ai lại không nói được kia chứ. Chẳng qua cũng chỉ là đôi bà câu hoa mỹ để dụ dỗ những cô gái ngây thơ. Sau đó thì sao? Một đêm mặn nồng rồi liền biến mất. Anh nói hiểu lầm... Là hiểu lầm thế nào đây?
"Em nghĩ ai cũng có thể chạm vào người tôi sao?"
"Không phải sao? Đàn ông các người đều như nhau cả thôi."
"Suy nghĩ nông cạn."
"Nông cạn hay không cũng được. Anh buông tôi ra trước rồi nói."
Đắn đo một lúc, anh cũng buông cô ra. Lộc Miên đứng dậy, xoè bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt anh.
"Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657841/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.