Đầu óc nóng lên, Hứa Tình Vân lắp bắp, gượng cười nói: “Thẩm tam thiếu gia thật là đáng thương, không... không ngờ nhị phòng Thẩm gia, từng người một, đều... đều vô sỉ như vậy... May mắn, may mắn chúng ta hôm nay cơ duyên xảo hợp giúp Thẩm tam thiếu gia một phen, cũng... cũng coi như là giúp... Thẩm đại phu nhân một cái việc nhỏ...”
Hứa phu nhân cười nói: “Đúng vậy, Thẩm đại phu nhân đã chữa khỏi bệnh cho mẹ, có thể cơ duyên xảo hợp giúp Thẩm tam thiếu gia một lần như thế này, cũng coi như là báo đáp bà ấy được một phần vạn. Bất quá Vân nhi à, con đối với chuyện này có phải hay không quan tâm hơi quá mức rồi? Thẩm tam thiếu gia thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, mẹ cũng đâu có hỏi con cái này, con tự nhiên giải thích với mẹ làm gì?”
Hứa Tình Vân sững sờ, “oanh” một cái mặt đỏ bừng lên, lúc này mới kinh giác phản ứng của mình dường như thật sự có chút quá khích.
Đúng vậy, mẹ cái gì cũng chưa hỏi mình, mình tự nhiên chủ động nói chuyện này làm cái gì? “Mẹ!” Hứa Tình Vân đỏ lựng mặt, sà vào lòng Hứa phu nhân, giọng nghèn nghẹt yếu ớt nói: “Người đừng nói nữa...”
Tâm tư của nàng có thể giấu được người khác, lại không thể giấu được chính mình, dường như... dường như cũng không thể giấu được mẹ...
Hứa phu nhân vui vẻ cười rộ lên, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, cười cảm khái nói: “Vân nhi của mẹ, đây là trưởng thành rồi a!”
Hứa Tình Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5070466/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.