Hắn đã sớm nghi ngờ Thẩm Hoằng Khải đã khỏe hẳn nhưng lại giả vờ như chưa khỏi.
Không có gì lạ, biểu hiện của Thẩm Hoằng Khải quá mức bình tĩnh, điều này hoàn toàn không giống với tính cách của hắn ta.
Nếu thật sự bị phế, Thẩm Hoằng Khải không thể nào biểu hiện thản nhiên, bình tĩnh chấp nhận tất cả như vậy được. Ngược lại, hắn ta không làm ầm ĩ long trời lở đất, khiến cả cái sân gà bay ch.ó sủa không được yên ổn mới là lạ.
Mãi cho đến dạo trước, đột nhiên có tin Thẩm Hoằng Khải đã có thể mở miệng nói chuyện, Thẩm Hoằng Tuân càng chắc chắn hắn ta đang giả vờ.
Nói không chừng không chỉ là có thể nói, mà hai chân cũng đã sớm đi lại được rồi.
Cái đầu óc đó của Thẩm Hoằng Khải, có vài phần thông minh vặt, cũng chỉ biết giở trò khôn lỏi, hơn nữa còn dương dương tự đắc, tự cho là đúng, cảm thấy mình ghê gớm lắm.
Thẩm Hoằng Tuân liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hắn ta, căn bản chướng mắt cái loại tính cách đó!
Nếu muốn, Thẩm Hoằng Tuân có vô số cách khiến Thẩm Hoằng Khải hiện nguyên hình, không thể diễn tiếp được nữa, nhưng hắn cũng chẳng muốn làm vậy.
Hắn muốn xem xem, Thẩm Hoằng Khải giả thần giả quỷ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Theo suy đoán của hắn, nếu Thẩm Hoằng Khải đã "có thể nói chuyện", vậy thì khoảng cách đến lúc hắn ta có thể đi lại, giở trò giả thần giả quỷ cũng chẳng còn xa nữa.
Quả nhiên, sau khi hắn ta có thể nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5070467/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.