"Ung Vương điện hạ." Thẩm Lương Vi cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, chỉnh trang y phục, khẽ nhún người hành lễ với Tiêu Cảnh Hoài. Trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nở một nụ cười đúng mực, đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ không cần tô điểm.
Lại thêm bộ trang phục thanh nhã cao quý này, càng khiến nàng trông nhu mì động lòng người.
Tiêu Cảnh Hoài gần như bị đôi mắt long lanh và nụ cười rạng rỡ kia làm cho lóa mắt, nhịp tim lỡ mất hai nhịp. Hắn vội vàng giơ tay lên, nụ cười ôn hòa nho nhã: "Thẩm Nhị tiểu thư mau miễn lễ!"
"Không ngờ lại gặp Thẩm Nhị tiểu thư ở đây, thật là trùng hợp. Có câu tương phùng không bằng ngẫu nhiên, tịch mai trong vườn này cũng khá đẹp, hay là bổn vương cùng Nhị tiểu thư đi dạo một chút? Bổn vương biết trong vườn này có hai cây đàn hương mai đã hơn trăm năm tuổi, cực kỳ hiếm có, lại tỏa hương nồng đậm, chi bằng, bổn vương đưa Nhị tiểu thư đi xem nhé?"
Đàn hương mai? Thẩm Lương Vi hơi nhướng mày. Đời trước... hình như Tiêu Cảnh Hoài chưa từng đưa nàng đi xem đàn hương mai gì cả, thú vị thật đấy.
Hắn một lòng muốn chiếm được trái tim nàng, muốn nàng si mê hắn, vì hắn mà điên cuồng đòi gả cho hắn, như vậy vừa có thể lôi kéo cha và hai vị huynh trưởng của nàng, lại không khiến Hoàng thượng nghi ngờ hắn có tâm tư khác. Thẩm Lương Vi hiểu rõ hắn - kẻ gian xảo này căn bản sẽ không làm gì bất lợi cho nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063223/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.